Bạch Vân Khê thì ngược lại chẳng có gì là bất ngờ, cô ta nói: “Cứ tưởng Bạch Hiểu Nguyệt nào thì ra lại là cô. Để báo danh đúng không?”
Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng rối rắm, nếu như bỏ đi về khác nào là sợ cô ta nhưng ở lại thì cô không muốn hằng ngày nhìn cáo già Bạch Vân Khê. Cuối cùng cô cũng quyết định không làm con rùa rụt cổ vả lại bản đánh giá kỳ thực tập còn phải phụ thuộc vào cô ta nữa.
Bạch Vân Khê nở nụ cười đắc chí khi Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu trước cô. Bạch Vân Khê đã suy tính sẽ không sắp xếp công việc chính đáng cho Bạch Hiểu Nguyệt. Dễ gì có dịp như vậy, cô phải tận hưởng thời gian bắt nạt cô ta.
Bạch Hiểu Nguyệt khi quyết định ở lại cũng biết chắc những tháng ngày cô ở lại nơi đây chắc chẳng có gì là yên bình. Bạch Vân Khê đã ôm hận cô mấy lần gặp mặt, nếu không nhân cơ hội này trả thù cô một ít thì đó không phải Bạch Vân Khê có biết rồi.
Quả thật đúng như vậy, Bạch Vân Khế trước khi nhận chỉ việc cho Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta sai Bạch Hiểu Nguyệt đi mua cà phê cho mọi người trong văn phòng có cả thảy mười mấy người là mười mấy cốc, mỗi người lại một sở thích khác nhau. Có người lại không dùng đường, có người lại không dùng sữa, có người lại không được quá ngọt cũng không được quả đắng, rồi lại đả và nóng. Cô phải lấy giấy ghi chú lại tất cả lời dặn của mọi người.
Lúc trên đường xách cà phê mang trở về văn phòng, cô không ngừng tự nhủ phải cố gắng thoát qua khỏi kỳ thực tập này, những chuyện như thế này đều xảy ra thường xuyên trong giới văn phòng, bị bắt nạt một chút cũng không sao. Cố gắng lên.
Trở về đưa mười mấy cốc cà phê cho mọi người thì Bạch Hiểu Nguyệt mồ hôi nhễ nhại, cũng đúng thôi ngoài trời nóng như vậy, cô lại lang thang cả buổi trời, không chảy mồi hôi cũng là lạ.
Nhưng quá đáng hơn là mấy người trong văn phòng còn chê cô đi lâu nên cà phê cũng tan hết hết, không còn mùi vị như ban đầu.
Trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt coi như nhịn xuống, cô phải coi đại cục làm trọng, không nên vì những chuyện nhỏ này mà xảy ra tranh chấp, người đắc chí ở trên ngồi cười chẳng ai khác chính là Bạch Vân Khê. Cô không được để cô ta toại nguyện, cô nhất định. phải cho cô ta thấy bản lĩnh của cô.
Bạch Hiểu Nguyệt khí thế bừng bừng, bao bọc một màng lớp cảnh giác bảo vệ bản thân trước sự tác động của Bạch Vân Khê. Cô vừa định ngồi xuống chỗ của mình thì Bạch Vân Khế đi đến trao cho cô một đống tài liệu rồi nói: “Photo những thứ này mỗi thứ một bản. Còn phần bên này cô hủy bằng máy cắt cho tôi. Đây là nhiệm vụ mới của cô”.
Nói xong, cô ta ưỡn ngực thắng lưng rời khỏi. Cô nhìn xấp tài liệu ngang ngửa mặt cô, bảo mỗi thứ một bản thì khi nào mới xong đây. Nhưng cô không đồng ý cũng không được, đây là nhiệm vụ cô ta giao cho cô, có thể không hoàn thành được sao? Nếu đã ở đây rồi thì cô phải chấp nhận, không thể lúc nào cũng tùy hứng được.
Bạch Hiểu Nguyệt khệ nệ ôm chồng giấy đi đến máy photo từng tờ một. Hôm nay cô mag giày cao gót, đi vất vả cả nửa ngày đường còn thêm cả đã đứng ở đây liên tục mấy tiếng đồng hồ, chân cô mỏi nhừ. Cô lén lút nhìn quanh không có ai rồi cởi giày ra, đấm đấm chân mình cho đỡ đau.
Có vẻ như cách này hữu ích, Bạch Hiểu Nguyệt liền ngồi bệt hẳn ra sàn nhà, duỗi chân rồi xoa bóp. Cô đã tính toán thời gian hiện giờ bọn họ đang nghỉ trưa trong phòng riêng nên chắc chắn sẽ không có ai đến đây.
Trên hành lang của dãy phòng, Trình Lãng đang tiến đến phòng làm việc của Bạch Vân Khê. Trình Lãng không biết rằng giờ này tất cả mọi người trong phòng đều đã đi nghỉ trưa. Anh mở cửa vào phòng, chẳng thấy một ai, định đóng cửa lại thì nghe tiếng động một góc nào đó. Anh cứ tưởng đó là Bạch Vân Khê đợi anh.
Trình Lãng đi đến, tiếng động phát ra lớn hơn, đến chỗ anh còn định tạo bất ngờ cho Vân Khê nhưng anh nhìn lại bóng lưng ấy có chút quen thuộc rất giống với Bạch Hiểu Nguyệt. Chẳng lẽ cô ấy làm việc ở đây, nhưng cô ấy đang làm gì vào giờ này.
Bạch Hiểu Nguyệt không biết Trình Lãng ở đằng sau, cô vẫn thoải mái bóp chân. Cảm thấy đã đủ, cô đứng dậy tìm cho mình một cốc nước uống. Khi quay người lại, cô bắt gặp Trình Lãng, cô sững sờ, anh ra đứng đây từ khi nào vậy.
Trình Lãng quả nhiên đoán đúng, nhìn gót chân trần trên sàn nhà có chút đỏ cùng với đống tài liệu ngổn ngang. Anh nhíu mày hỏi: “Em đang làm việc? Bây giờ là giờ nghỉ trưa”.
Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới nhớ tới hình tượng của mình, liền vội vàng mang giày vào cao gót vào, chẳng có chút gì gọi là cảm động trước lời hỏi han của Trình Lãng, cô nói: “Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh”.
Hai người nhìn nhau rơi vào khoảng lặng, lúc trước mỗi khi đứng trước mặt Trình Lãng có rất nhiều chuyện muốn kể cho anh ta nghe nhưng bây giờ một câu cô cũng lười nói với anh ta. Tình yêu tuyệt tình như vậy đấy, khi yêu thì tất cả mọi chuyện đều có thể bỏ qua nhưng một khi đã hết yêu, tình cảm cạn kiệt, không có gì phải níu kéo thì một lời nói cũng cảm thấy phí nước bọt.
Đột nhiên, cửa lại mở ra. Trình Lãng và Bạch Hiểu Nguyệt nhìn về hướng đó nhìn thấy Bạch Vân Khê. Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy bản thân thật xui xẻo hết chỗ nói, mới ngày đầu tiên đi làm gặp Bạch Vân Khê thì không nói, còn gặp Tich Trạch, lại còn bị bọn họ cùng nhau hội ngộ. Bây giờ cô muốn trốn đi đâu đây.
Bạch Vân Khế cũng ngạc nhiên không kém khi thấy Trình Lãng ở đây, lại còn bắt gặp hai người ở cùng nhau. Là như thế nào đây, tình cũ không rũ cũng tới. Cô ta tức giận, trong mắt nhuốm đậm ghen tuông.
Trình Lãng vừa thấy Bạch Vân Khê đã hỏi: “Vân Khê, sao em giao cho Bạch Hiểu Nguyệt nhiều việc. Đến giờ này cô ấy vẫn chưa nghỉ ngơi”
Bạch Vân Khế nghe được câu đó như muốn bùng nổ, được lắm chính là thương tiếc cho người cũ đúng không? Nhưng giận thế nào cô cũng không được làm lộ trước mặt Trình Lãng, cô nói: “Trình Lãng, là Bạch Hiểu Nguyệt muốn hiểu công việc nhiều hơn nên cô ấy mới tự nguyện làm thêm giờ. Em đã nói cứ từ từ cũng được, nhưng cô ấy đâu có chịu nghe em. Anh xem, em còn tự tay pha cà phê đêm vào cho cô ấy nữa nè”.
Trình Lãng nhíu mày, quay sang Bạch Hiểu Nguyệt hỏi: “Là thật?”
Bạch Hiểu Nguyệt khó tin nhìn anh ta. Làm ơn đi, bạn gái hiện giờ bên cạnh anh là Bạch Vân Khê, không phải là tôi. Đừng có giả mù sa mưa nữa. Tính vừa có vợ đẹp mà còn được tình nhân trẻ? Anh đừng có mà mơ. Bạch Hiểu Nguyệt phớt lờ câu trả lời, ậm ừ. cho qua. Cô đi ngang qua bọn họ sẵn tiện lấy cốc cà phê trên tay Bạch Vân Khế ra hiệu với cô ta: “Cảm ơn chị đã mời”
Bạch Vân Khê cười khẩy một cái, cô em muốn chơi với chị thì cũng phải nhìn xem người đó là ai. Bạch Vân Khê nói vọng theo: “Bạch Hiểu Nguyệt, khoan đi đã, chị có chuyện muốn nói với em”
Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại chờ xem Bạch Vân Khê nói gì. Bạch Vân Khê đã nắm tay Trình Lãng đến đối diện Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Chị biết, em là người mồ côi mẹ. Từ lúc nhỏ đã thiếu vắng tình thương mẹ, khi lớn lên bố lại trở thành người thực vật. cho nên em thiếu vắng tình yêu. Nhưng không thể vì thế mà em gây ra hiểu lầm giữa chị với Trình Lãng được. Em không nói gì, Trình Lãng sẽ tưởng lầm là chị bắt nạt em, là một cô gái không tốt. Nhưng mà em làm thế cũng là dễ hiểu, Trình Lãng vốn lúc trước là của em nhưng bây giờ thì anh ấy yêu chị. Em không thể vì ỷ mình là đứa trẻ mồ côi mẹ mà chia rẽ tình cảm của người khác được”
Bạch Hiểu Nguyệt bị chạm đến nỗi lòng, đi đến đây đẩy vai Bạch Vân Khê tức giận chất vấn: “Tôi mồ côi mẹ thì sao, ít nhất tôi cũng được giáo dục tử tế, không phải là kẻ thứ ba, là tiểu tam đi giành giật bạn trai của em họ. Ai cũng có tư cách nói tôi không có mẹ nhưng ngoại trừ cô ra, cô là người không có tư cách nhất”
Bạch Vân Khê để mặc Bạch Hiểu Nguyệt hành động thô lỗ. Bạch Vân Khê nép mình vào trong lòng Trình Lãng đáng thương, vô tội nhưng cô không ngừng cười trong lòng. Đúng rồi, Bạch Hiểu Nguyệt cô làm tốt lắm. Không uổng công tôi nhỏ vài giọt nước mắt cho cô.
Trình Lãng một tay ôm Bạch Vân Khế, tay còn lại cản lại tay đang làm loạn của Bạch Hiểu Nguyệt. Trình Lãng nói: “Hiểu Nguyệt, dù thế nào đi nữa thì em cũng không được động tay động chân với chị họ của em” .
Bạch Vân Khê cười trộm, Trình Lãng đã mở miệng bênh vực cho cô. Cô vẫn tiếp tục đóng giả người chị tội nghiệp, thoát khỏi vòng tay ấm áp của Trình Lãng rồi nói: “Hiểu Nguyệt, em là một cô gái đáng thương. Chị mong em sẽ tìm được một người đàn ông còn tốt hơn cả Trình Lãng để chăm sóc cho em. À, đúng rồi, em đừng quên trở về thăm bố em. Mấy ngày rồi chị đến đó thăm bố em nhưng đều không thấy em. Chắc ông ấy nhớ em lắm, em nên thường xuyên đến thăm bố, đừng ở bên ngoài chơi vui quá quên mất em còn một người bố thực vật cần phải chăm sóc”
Bạch Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng đã đoán được quỷ kế trong lòng cô ta, giả vờ là người con gái tốt trước mặt Trình Lãng. Có điều, cô cũng chẳng quan tâm. Trình Lãng là người đàn ông cũng chẳng mấy tốt đẹp gì đứng chung với Bạch Vân Khê, coi như hai người xứng đôi.
Trình Lãng nghe mấy lời của Bạch Vân Khê nói có chút khó chịu trong lòng, nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, không ngờ cô lại là người con gái bất hiếu. Đến bố mình cũng không chăm sóc chu đáo”
Bạch Hiểu Nguyệt lười phải cãi nhau với hai người này, cô quay người bỏ đi rồi nhìn cốc cà phê trên tay, rồi lại nhìn đến sọt rác kế bên. Không chần chừ cô vứt thẳng vào đó, lấy khăn tay lau lau như sợ bị bẩn. Hành động ấy ngay trước mặt Trình Lãng và Bạch Vân Khê. Cô ta nắm chặt tay tức giận. Bạch Hiểu Nguyệt có được lắm, cô sẽ phải trả giá đắt cho hành động chọc tức tôi ngày hôm nay.
Bạch Vân Khê nhìn khắp xung quanh văn phòng, bất chợt tầm mắt cô dừng lại ở góc cuối phòng có xô nước và cây lau nhà của cô lau công bỏ dở. Bạch Vân Khế rốt cục cũng đã tìm thấy cách trả thù khiến bản thân mình vui vẻ. Cô chính là đang âm thầm tính toán chút nữa sẽ sử dụng xô nước ấy như thế nào để tặng cho Bạch Hiểu Nguyệt một món quà lớn.