Ngồi một lúc, Bạch Hiểu Nguyệt chẳng có hứng thú gì với các câu chuyện binh đao của bọn họ nên liền ngồi sang một góc hưởng thụ các món ăn. Trong lúc ngồi ăn, từ những câu nói của bọn họ cô mới biết Cố Thần, Lăng Phong, và Vân Thiên Lâm đều là những người đã từng được huấn luyện trong quân đội một khoảng thời gian dài.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa thưởng thức thức ăn vừa đánh giá ba người bọn họ. Có những tưởng ba người bọn họ đều xuất thân từ những nhà tài phiệt của thành phố Y, ngày từ nhỏ đã sống một cuộc sống vương giả không ngờ còn trải qua cuộc sống khắc nghiệt. trong quân đội. Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá bên trong.
Lâu lắm mới gặp lại nên bọn họ có chút nhiều lời, Cố Thần, Lăng Phong và Vân Thiên Lâm đều ôn lại những kỷ niệm trước đây. Nào là ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, tắm cùng nhau, một thời xông pha nơi trận mạc, hoạn nạn cùng có nhau. Bạch Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh nghe không sót một chữ, thật sự rất ngưỡng mộ chuyện thời bọn họ vác súng sát cánh bên nhau thuở thiếu thời.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi một hồi lâu, lại uống thêm một chút rượu nên muốn đi vệ sinh. Cô liền đi tới nói nhỏ một bên tại của Vân Thiên Lâm: “Thiên Lâm, em đi vệ sinh một chút, sẽ trở lại ngay”
Vân Thiên Lâm đang trò chuyện cũng dừng lại nói: “Em đi đi, biết nhà vệ sinh ở đâu chứ. Hay để anh đi với em”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Cố Thần với Lăng Phong đang cười trộm hai người bọn họ, cô nhịn không được nói với anh: “Không sao, em đi một mình được, anh ở lại đây đi” .
Vân Thiên Lâm thấy cô ngại nên cũng không cố tình tranh với cô nữa, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, em mau đi đi.”
Bạch Hiểu Nguyệt ra khỏi phòng VIP cô nhìn trái rồi lại nhìn phải, bắt gặp một người nhân viên liền hỏi nhà vệ sinh ở hướng nào. Người nhân viên chỉ đường, Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng đi theo hướng đó, cô vào nhà vệ sinh cho ra những thứ cần ra trong người cũng cảm thấy thoải mái hẳn lên.
Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng trở về phòng lại, nhưng cô lại có một chút quên đường nên bị lạc đường. Cô đi một đoạn lại, không nhớ rõ có đúng không liền quay trở lại chỗ cũ để xác định lại thì bất ngờ gặp Trình Lãng.
Trình Lãng vô cùng ngạc nhiên khi bắt gặp Bạch Hiểu Nguyệt ở đây. Đây là khách sạn, mà những người phụ nữ vào khách sạn buổi tối thế này là chuyện bất bình thường, chắc chắn là có chuyện mờ ám.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy Trình Lãng cũng không muốn dây dưa với anh ta nhiều, nhanh chóng rời đi nhưng khổ nỗi anh ta ngăn cản lối đi, nắm chặt tay cô ép vào tường. Bạch Hiểu Nguyệt đã vội vàng lùi về sau mấy bước kéo giãn khoảng cách với anh ta nhưng sức lực anh ta quá lớn, cô không thể tránh được, cứ thế bị anh ta bắt được kìm hãm. Trình Lãng cợt nhả nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, nếu như cô đã hạ mình vào khách sạn liên tục, làm trò mua vui cho bọn đàn ông thì tôi cũng có thể cho cô tiền. Nếu như cô đi theo tôi, Trình Lãng tôi sẽ không để cô chịu thiệt thòi đâu.
Bạch Hiểu Nguyệt rất tức giận về những lời nói xúc phạm với cô, nhưng hiện tại cô phải tìm cách thoát ra khỏi vòng tay quỷ quái của anh ta. Cô chửi thề, shit, sao mà cứng quá vậy. Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên nhớ ra một điều, cô lấy chân mình đá vào hạ bộ của anh ta. Nhưng Trình Lãng tinh mắt bắt được chân cô, anh ta còn sờ vuốt ve chân cô.
Bạch Hiểu Nguyệt không khỏi cảm thấy ghê tởm, vùng vẫy tránh thoát. Anh ta được thể, ôm chầm lấy Bạch Hiểu Nguyệt, tay chân bắt đầu sờ soạng trên người cô, môi định dán lên môi cô. Anh ta nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, cô đừng giả vờ nữa, chắc chắn là thích lắm đúng không. So với nằm dưới thân của một lão già thì nằm dưới thân tôi vẫn dễ chịu hơn.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng của một người nào để kêu cứu, cô hét lớn lên nhằm có người tới: “Trình Lãng, anh đừng làm bậy. Tôi đã kết hôn rồi, là người phụ nữ đã có chồng, tối nay tôi đến đây là đi với anh ấy. Anh không được cưỡng ép tôi. Chồng tôi sẽ không để yên cho anh đâu”.
Trình Lãng ngạc nhiên nhưng chỉ là thoáng chốc sau đó trở về bộ mặt cợt nhả như cũ: “Bạch Hiểu Nguyệt, cô lừa ai vậy. Kết hôn, nếu cô nói cô là xử xử tôi còn không tin thì cái tin kết hôn này đúng là hoang đường, hôm nay không có ai tới cứu cô đâu.”
Trình Lãng định xé áo Bạch Hiểu Nguyệt, cô dùng hết sức lực anh tát anh ta một cái. Trình Lãng lần đầu tiên bị phụ nữ tát, anh ta cảm thấy một sự sỉ nhục cực kỳ lớn, cho nên tức giận tát lại Bạch Hiểu Nguyệt một cái sức lực gấp đôi.
Bạch Hiểu Nguyệt choáng váng đầu óc, không còn sức lực để chống cự nữa cứ để bị anh ta khống chế. Trình Lãng thấy cô ngoan ngoãn không chống cự nữa, tiếp tục quấy rầy, anh ta định hôn lên cổ Bạch Hiểu Nguyệt.
Vân Thiên Lâm ở trong phòng đợi Bạch Hiểu Nguyệt một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy cô quay lại. Anh bắt đầu nóng lòng cảm thấy lo lắng, lần trước cũng tại khách sạn này có xảy ra chuyện, may anh có ở đó ra mặt cứu giúp. Lần này cô lại có uống rượu, có thể gặp chuyện rồi. Anh vội nói với Cổ Thần và Lăng Phong ra ngoài tìm cô.
Vân Thiên Lâm tức tốc đến nhà vệ sinh nữ liên bắt gặp ngay cảnh người đàn ông lúc trước Bạch Hiểu Nguyệt gọi là Trình Lãng sắp hôn cổ cô. Vân Thiên Lâm tức giận, mất kiểm soát đi đến nắm cổ áo anh ta đấm một đấm vào mặt anh ta.
Vân Thiên Lâm kéo Bạch Hiểu Nguyệt về phía mình. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy anh như nhìn thấy vị cứu tinh, cô cũng ôm anh để dìm xuống cơn hoảng sợ. Vân Thiên Lâm ôm mặt cô đối diện với anh nói: “Em không sao chứ?
Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu: “Em không sao, chúng ta đi thôi”.
Vân Thiên Lâm để ý thấy một bên má Bạch Hiểu Nguyệt sưng đỏ, dấu vết năm bàn tay. Anh đưa tay ra sờ bên má cô, đau lòng nói: “Đau không?
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn Vân Thiên Lâm dây vào Trình Lãng, định kéo anh đi khỏi hiện trường thì anh níu tay cô lại nói: “Em đứng đây đợi anh một chút.”
Vân Thiên Lâm đi đến chỗ Trình Lãng, anh nhìn hắn ta đang nằm trên sàn nhà thảm hại, anh không ngại dẫm đạp lên bàn tay phải của hắn ta. Tiếng rên la thảm thiết của Trình Lãng vang lên đau đớn.
Vân Thiên Lâm anh trân trọng Bạch Hiểu Nguyệt chưa để cô phải chịu lấy một cái đánh nào. Ngươi là ai mà dám đối xử với người người phụ nữ bên cạnh ta như vậy, hôm nay không cho người thân tàn ma dại ta cũng quá uổng phí mang tên Vân Thiên Lâm rồi.
Vân Thiên Lâm nhìn xung quanh tinh ý phát hiện ra một người phụ nữ đang trốn ở một góc nhà vệ sinh, anh chỉ chỉ tay cô gái ấy lại, ánh mắt hăm dọa nói: “Cô gái, cô có nhìn thấy người đàn ông này ngoài tát cô ấy ra còn làm gì nữa không?”
Cô gái sợ sệt, nhìn vẻ mặt anh ta nguy hiểm, nếu như không nói có thể sẽ bị anh đe dọa bằng mắt đến chết mới thôi. Cô gái run rẩy trả lời: “Tôi thấy hắn ta hôn lên má cô ấy, tay còn sờ soạng ở đùi nữa”
Vân Thiên Lâm nổi giận đùng đùng, nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài liền dẫm đạp thêm một tay còn lại tiếp theo. Tiếp đó, kéo anh đứng dậy, đánh đập rất tàn nhẫn. Trình Lãng kêu la cứu mạng.
Bạch Hiểu Nguyệt chưa bao giờ thấy anh nguy hiểm như ngày hôm nay, liền chạy đến nắm lấy tay anh: “Thiên Lâm, đánh nữa sẽ có chuyện xảy ra đấy. Đánh đủ rồi, đi thôi”.
Vân Thiên Lâm mặc dù không nói câu nào, nhưng khi thể bức người của anh cũng đủ làm cho Trình Lãng sợ hãi, cứ để Vân Thiên Lâm đánh đấm. Anh bị Bạch Hiểu Nguyệt năn nỉ cũng không đánh nữa, tha cho Trình Lãng. Bạch Hiểu Nguyệt thấy thế liền mạnh mẽ nắm lấy tay Vân Thiên Lâm cùng nhau rời khỏi đó