Nhưng nếu để người đàn ông kia biết mình có một đứa con trai bảy tuổi, vậy…
Chỉ mới tưởng tượng một chút cô liền thấy da đầu tê dần. Trong ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Thế nhưng giờ đi đâu? Ra nước ngoài khá an toàn, nhưng mà… cô không có tiền! (TvvvT)~
Mặc Thiên Tân nhìn khuôn mặt lo lắng sốt ruột của mẹ, cậu không nhanh không chậm ăn hết bữa sáng, sau đó xoa xoa miệng nói: “Mẹ à, mẹ không cần phải lo lắng quá như vậy. Tuy trên báo đăng ba đã ra tù nhưng không nói về chuyện của mẹ. Dù sao mẹ với ba cũng chỉ là một đêm tình, trong lòng ba mẹ cũng chỉ là một người qua đường, có thể người ta đã sớm quên mẹ rồi. Cho nên mẹ không cần lo lắng thái quá, nếu người đó tới chúng ta cứ sẵn sàng mà chuẩn bị…”
Cậu nói đạo lý xong liền khoe ra cái tài hoa trác tuyệt của bản thân.
Tử Thất Thất mặc dù cũng đồng ý với lời nói của con trai nhưng lại bị tiểu tử thối hỉ mũi chưa sạch này dùng hình thức tổn thương người như thế an ủi, cô một chút cũng không cao hứng đứng dậy.
“Ta kém cỏi đến như vậy sao?” Cô chán nản hỏi.
“Mẹ đương nhiên là không kém cỏi. Mẹ có khuôn mặt xinh đẹp người người thèm muốn, nhưng… chỉ có vậy!”
“Cái gì?”
“Con chỉ ăn ngay nói thật thôi. Hơn nữa trực giác của đàn ông nói cho con biết về phương diện kỹ thuật kia của mẹ, thật sự là… sách sách sách!”
Tử Thất Thất khóe miệng co quắp.
Phương diện kỹ thuật?
Hắn tuổi còn nhỏ làm sao biết chuyện này? Quả nhiên là cha nào con nấy, kế thừa được gen hoàn mỹ.
“Leng keng… Leng keng”
Chuông cửa đột nhiên vang lên cắt ngang cơn thịnh nộ của Tử Thất Thất.
Vẻ mặt buồn phiền đi tới mở cửa.
Bách Hiên mặc một bộ âu phục màu trắng, suất khí đứng ở cửa.
“Đã ăn sáng chưa?” Anh ôn nhu cười hỏi.
“Mặc dù chưa ăn nhưng đã no rồi!” Tức đến no cả bụng.
“A…” Bách Hiên cười khẽ, bảy năm qua anh đã quen với những lời nói trước sau đối lập này của cô.
“Vừa hay anh đi qua đây, có muốn cùng đi làm không?”
“Đương nhiên muốn, đi nhờ xe miễn phí sao có thể từ chối. Anh một chút em đi thay quần áo!” Nói xong lập tức chạy nhanh vào phòng.
Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm khuôn mặt Bách Hiên rồi đột nhiên nói: “Chú Bách Hiên, ngày nào chú cũng “vừa hay đi qua đây”, thật đúng là chăm chỉ chịu khổ. Nhưng mà… về sau chú phải cẩn thận!”
Cẩn thận?
“Cháu muốn nói gì?” Bách Hiên nghi hoặc hỏi.
Mặc Thiên Tân vẻ mặt gian tà cười cười, tà ác nói: “Phụ thân đại nhân thương yêu của cháu… đã trở về!”
Bách Hiên kinh ngạc, nụ cười trên mặt bỗng chốc biến mất…