Kì lạ…….
Tại sao anh ta lại giữ được bình tĩnh như thế?
Nhìn cơ thể cô, cũng không đụng vào người cô, chẳng lẽ một chút xíu cảm giác anh ta cũng không có? Nhưng mà rõ ràng lúc đè lên người cô anh ta phải tự kiềm chế bản thân mình không ngừng, mà bây giờ……….Anh ta bình tĩnh giống như đang lau rửa một vật báu vô giá, toàn bộ mặt, trong mắt, đều là yêu thương quý trọng, mà cô ngược lại, lại khiến cô càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng hoảng hốt, tim càng ngày càng đập rộn lên, thậm chí khi anh lau qua người cô, cũng kèm theo nóng rực trên cơ thể cô, càng ngày càng nhạy cảm………
Rốt cuộc hôm nay anh ta bị làm sao?
Dịu dàng kì lạ……….Dịu dàng dọa người!
“Vì sao em vẫn nhìn anh……”. Mặc Tử Hàn vừa nhẹ nhàng lau người cho cô vừa nói.
“Tôi đâu có nhìn anh!”. Tử Thất Thất lúng túng thu hồi tầm mắt.
Khóe miệng Mặc Tử Hàn cười khẽ, tầm mắt di chuyển từ từ lên khuôn mặt cô, bỗng dưng nhanh chóng tiến đến gần cô, ở trên môi cô chạm nhẹ thoáng qua nhanh chóng như một tia chớp.
Tử Thất Thất sợ hãi, mở to mắt nhìn anh, cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh……anh làm cái gì đấy?”. Cô quát nhẹ chất vấn.
“Hôn em đấy!”. Mặc Tử Hàn trả lời thành thật, động tác lau người cũng không có dừng lại.
“Hôn…….Hôn………….Hôn”. Đầu lưỡi Tử Thất Thất xoắn lại, hoàn toàn không thể nói ra được câu nào.
Mặc Tử Hàn nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, lại một lần nữa vui vẻ nhanh chóng dùng phương thức vừa nãy lại một lần nữa hôn nhẹ lên môi cô.
Phút chốc, cả người Tử Thất Thất đều sửng sốt, định nói nhưng đều không phát ra miệng.
Ba giây sau
“Cái tên sắc lang, biến thái, vô lại……..đi chết đi!”. Cô lớn tiếng mắng, đôi tay dùng sức vung, trên người anh nước bắn lên tung tóe.
“Này, em cũng thật là ngốc nghếch, nếu cả người anh bị ướt, anh sẽ nhảy vào tắm cùng em!”. Mặc Tử Hàn lớn tiếng uy hiếp.
Tử Thất Thất nhanh chóng dừng vung tay, hung hăng nhìn chằm chằm anh, trên gương mặt đẹp trai tức giận lộ ra vẻ mặt đáng yêu giống đứa trẻ nhỏ.
Trong lòng Mặc Tử Hàn sung sướng giống như trăm hoa đua nở, nhất là nhớ lại tối hôm qua cô nói với anh câu kia, vui sướng trong lòng càng thêm nồng đậm.
“………Đầu của em ngửa ra đằng sau!”. Đột nhiên anh nhẹ giọng ra lệnh.
“Ngửa ra sau? Anh muốn làm cái gì?”. Tử Thất Thất đề phòng hỏi.
“Gội đầu!”. Mặc Tử Hàn trả lời.
“Gội đầu?”.
Tử Thất Thất giật mình, hoàn toàn không tưởng tượng được, anh ta lại đi nói như thế, còn muốn vì cô làm những chuyện như vậy, rốt cuộc là anh ta muốn gì? Việc này căn bản là không thích hợp?
Tuy gương mặt nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn từ từ ngửa đầu ra, đưa cổ đặt lên cạnh bồn tắm, nhưng không nhẫn nại được mở miệng: “ Anh hôm nay rốt cuộc là uống nhầm thuốc gì? Anh thật sự là Mặc Tử Hàn sao?”.
“Làm sao? Em thật sự là không nhớ rõ tối hôm qua đã nói cái gì với anh à?”
Mặc Tử Hàn nhân cơ hội hỏi thăm, bàn tay cũng nhẹ nhàng gội mái tóc dài của cô, rồi cầm vòi hoa sen, xả nước lên mái tóc cô.
Tối hôm qua?
Chân mày Tử Thất Thất nhíu chặt, cố gắng nhớ lại, nhưng mà một chút ấn tượng cũng không có.
“Mặc dù tôi không nhớ rõ, nhưng mà tôi khẳng định với anh, tôi sẽ tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ nói ra ba chữ kia với anh!”. Cô kiên quyết khẳng định lại một lần nữa.
“Chắc chắn, em xác định là chưa nói ra ba chữ kia!?”.
“Không sai, tôi xác định tôi chưa từng nói ra ba chữ kia!”.
“Em thật sự đã nói ra ba chữ kia với anh”.
“Tôi khẳng định tôi chưa từng nói ra ba chữ kia!”.
“Em đảm bảo em chưa từng nói ra ba chữ kia?”
“Tôi bảo đảm tôi chưa từng nói ra ba chữ kia?”
“Anh tin chắc là em đã nói ra ba chữ kia”.
“Như thế…….Tôi nói ra ba chữ nào?”.
“Chính là tôi thích anh nha!”.
“Chính là cái gì?”
“Tôi thích anh”.
“A…….” Mặc Tử Hàn cười đắc ý, gật đầu nói: “ Hóa ra là như thế, anh hiểu!”.
Tử Thất Thất đột nhiên hốt hoảng.
Cô vừa nói cái gì.
Tôi thích anh?
Trời ơi!
Anh lại tiến gần vào.
“Anh……Anh là đồ khốn kiếp, sao lại bẻ cong lời tôi nói?”. Cô tức giận.
“Anh không nói gì hết, là tự em nói em thích anh, là chính em tự thừa nhận…..”
“Tôi không nói, tôi đã nói là chưa bao giờ nói tôi thích anh rồi mà!”.
“Ok! Anh hiểu, em không cần phải nói lặp đi lặp lại như thế, anh hiểu được tâm ý của em, cho nên em ngoan ngoãn đừng có lộn xộn, nếu không tình cảm thật sự sẽ xuất hiện trong ánh mắt em!”. Mặc Tử Hàn giống như là đứa trẻ con nhận được kẹo, đắc ý nhìn không ra phương hướng.
Tử Thất Thất càng nói càng sai, tức giận ở trong lòng xông ra, cũng không có chỗ nào để trút giận.
Tên đàn ông khốn khiếp này, anh ta thật sự là người đàn ông tên Mặc Tử Hàn lạnh lùng vô tình, bá đạo độc tài sao? Không da không mặt cũng phải có mức độ, nhưng mà anh ta lại vô liêm sỉ đến mức xuất quỷ nhập thần.
Khốn Kiếp! Khốn Kiếp! Khốn Kiếp!
Đại vô lại--
Khuôn mặt Mặc Tử Hàn vui vẻ, đôi tay nhẹ nhàng gội mái tóc cô, thỉnh thoảng bóp nhẹ, thỉnh thoảng gãi nhẹ, mỗi động tác của anh đều vô cùng chuyên nghiệp giống như thợ cắt tóc.
Tử Thất Thất buồn phiền cau mày, khó chịu nói: “ Xem ra anh đối với người khác tắm gội rất quen tay nha, nhất định thường làm như thế này với phụ nữ phải không?”.
“Sao thế? Em ghen à?”. Anh hả hê hỏi ngược lại.
“Cái gì? Ghen tị? Nực cười……Tôi đang chế nhạo anh, chế nhạo anh biết lấy lòng phụ nữ, nếu như mọi người biết được đường đường là thủ lĩnh hắc đạo, đường đường là tổng giám đốc đại nhân, lại đi lấy lòng phụ nữ nói như vậy nhất định sẽ…….”.
“Anh chỉ làm những chuyện như thế đối với em!”.
Mặc Tử Hàn đột ngột cắt lời cô, Tử Thất Thất nhanh chóng sửng sốt.
“Anh nói cái gì?”. Cô kinh ngạc hỏi.
“Anh nói, những chuyện lấy lòng phụ nữ này anh chỉ làm với em thôi, có lẽ em cảm thấy buồn cười, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh tắm cho phụ nữ, cũng là lần đầu tiên anh tự tay gội đầu cho phụ nữ, và cũng là lần đầu tiên anh dịu dàng với phụ nữ, và cũng là lần đầu tiên trong đời……..” Đột nhiên giọng nói của anh dừng lại, muốn nói lại thôi.
Tử Thất Thất lại một lần nữa tò mò ngửa đầu, nhìn mặt anh, thắc mắc hỏi: “ Lần đầu tiên cái gì?”.
Mặc Tử Hàn chống lại tầm mắt cô, cười nói: “ Em đoán đi!”.
“Tôi không biết!”. Cô trả lời ngay, chỉ muốn nghe anh trực tiếp trả lời.
Nhưng mà Mặc Tử Hàn chỉ lộ ra nụ cười dịu dàng, từ từ cúi đầu, đến gần môi cô, nhỏ giọng nói: “ Nếu như em không biết, anh sẽ làm để cho em biết mới thôi!”.
Anh nói xong, liền hôn lên môi cô.
Khoảng cách Tử Thất Thất rất gần cổ anh, nhìn yết hầu anh nhô lên, nhìn cổ của anh nhẹ nhàng một lần, nuốt nước bọt, mà môi của cô bị anh nhẹ nhàng chạm vào, trì hoãn không rời đi, thật giống như chờ sự cho phép của cô mới dám tiến thêm một bước, giống như đang chờ cô đáp lại.
Trong lòng Tử Thất Thất chạy nhanh, giống như toàn thân bị không khí nóng trong phòng tắm, làm cho u mê đầu óc, mà lời nói của anh, động tác dịu dàng của anh, cũng lởn vởn ở bên tai cô, lởn vởn trên thân thể cô, không tự chủ được, cô từ từ nhắm hai mắt lại, cả người giống như bị tẩu hỏa nhập ma, quỷ thần xui khiến nhẹ nhàng mở đôi môi của mình ra, ngậm lấy môi dưới của anh, Mặc Tử Hàn chợt cười cũng đi theo môi cô ngậm lấy, giống như muốn bao trùm lên toàn bộ môi dưới của cô, cứ như thế chầm chậm, tựa như đang thưởng thức đồ ăn ngon, hai người khẽ liếm lấy cánh môi đối phương, sau đó Mặc Tử Hàn từ từ nhích sang bên trái, Tử Thất Thất phối hợp đầu di chuyển sang bên phải, nụ hôn của hai người dần dần xâm nhập, biến thành hai chiếc mở khép mở, nhưng động tác của Mặc Tử Hàn không hề tiến thêm bước nữa, mà Tử Thất Thất lại mê mẩn vươn đầu lưỡi của mình ra thăm dò trong miệng anh, nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi anh rồi khẽ muốn lùi bước quay trở về, Mặc Tử Hàn lại biết nắm đùng thời cơ, hút đầu lưỡi của cô lại, không để cho cô rời đi, tiếp túc quấn chặt lấy lưỡi cô, mút cô, cắn cô, hơi cắn nhè nhẹ, kích thích cảm giác mẫn cảm của cô, khiến trong miệng của cô càng thêm ẩm ướt……..Dần dần, hôn nhẹ nhàng, lại biến thành hôn cuồng nhiệt, cuối cùng là kịch liệt…….
Toàn thân Tử Thất Thất bị đắm chìm, vừa vụng về hôn anh, lại to gan đưa đầu lưỡi của chính mình chạm vào cổ họng anh, mà đôi môi còn không ngừng khẩn trương khép mở, cùng anh triền miền say đắm…….Mà Mặc Tử Hàn bị cô hấp dẫn bắt đầu không kiềm chế nổi bản thân, bàn tay không tự chủ buông mái tóc dài dính bọt xà phòng của cô ra, rồi nhẹ nhàng vuốt ve vai của cô, vuốt ve xương quai xanh, cuối cùng dừng ở trước ngực cô, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve…..
“Ưm…..” Tử Thất Thất nhỏ giọng rên rỉ, phút chốc cơ thể tràn đầy lửa nóng.
Mặc Tử Hàn nghĩ cô không phản kháng mình chính là đồng ý, cho nên ở một nơi khác cũng chầm chậm rục rịch ngóc đầu dậy, một tay kia từ từ di chuyển trượt qua vai đi xuống phía dưới Tử Thất Thất.
“Thất Thất……..Có được không? Anh nghĩ anh muốn em…..”. Anh không ngừng dây dưa miệng lẩm bẩm.
Bỗng nhiên!
Tử Thất Thất đột ngột mở to hai mắt, thấy yết hầu Mặc Tử Hàn nhô cao, khẩn cầu di động, trong nháy mắt lí trí phục hồi, dùng sức đẩy anh ra……..