"Là thật!" Tử Thất Thất cắt đứt lời anh, lại kiên định đưa ra đáp án.
Trái tim Bách Hiên giống như sau khi bị vỡ nát lại bị giẫm thêm một cước, vừa đau đớn lại vừa bi thương, vỡ lại vỡ...
Đau quá.....
Anh đau đến mức hô hấp cũng khó khăn, anh đau giống như sắp chết.
"Thất Thất......" Anh khẽ gọi tên cô, nhưng không biết cô sẽ nói tiếp cái gì nữa.
Những lời tuyệt tình mà cô vừa nói, một chút cũng không để lại đường sống cho anh, hoàn toàn dập tắt hi vọng của anh. Anh nên làm cái gì bây giờ? Anh nên nói cái gì? Anh phải vãn hồi như thế nào?
"Bách tiên sinh!" Tử Thất Thất đột nhiên gọi anh một cách xa lạ.
Bách Hiên cả kinh.
Bách tiên sinh?
Cô ấy ngay cả tên anh cũng không muốn gọi sao?
Đôi mắt lạnh như băng của Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt bị đả kích lớn kia, trái tim có chút không đành lòng, nhưng nắm chặt tay mình, khẽ nói, "Còn nhớ rõ ước định giữa tôi và anh không? Anh đã nói, chỉ cần tôi với anh kết giao một tháng, như vậy ân cứu mạng bảy năm trước, còn sự chiếu cố trong bảy năm này, mọi thứ đều xóa bỏ, mà bây giờ một tháng đã sớm qua, cho nên ân tình trong bảy năm này, tôi đã không còn nợ anh nữa, mà lần này chuyện anh giúp tôi thoát khỏi Mặc Tử Hàn, cũng bởi chuyện tôi cứu anh mà xóa hết rồi, vậy nên từ hôm nay trở đi... Anh là anh, tôi là tôi, chúng ta xem như cho tới bây giờ chưa từng quen biết!"
Bách Hiên khiếp sợ nhìn cô, khẽ run mở ra đôi môi của mình, đau đớn nói, "Em thật sự muốn tính toán rõ ràng với anh như thế sao? Em thật sự muốn đoạt tuyệt mọi quan hệ với anh? Ngay cả là bạn... Cũng không được sao?"
"Xin lỗi!" Tử Thất Thất xin lỗi, lạnh lùng nói, "Tôi lập tức sẽ rời khỏi đây, cám ơn anh mấy ngày qua đã để tôi ở đây, tạm biệt!"
Cô nói xong liền bước chân đi, không có thu dọn bất kì thứ gì, đi nhanh tới cửa phòng.
"Tử Thất Thất!" Bách Hiên vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay cô, ngăn cô rời đi.
"Buông tôi ra!" Tử Thất Thất đưa lưng về phía anh, lạnh lùng ra lệnh.
"Đừng đi!" Bách Hiên khẩn cầu.
"Những lời nên nói tôi cũng đã nói rõ, xin anh buông tôi ra!"
"Anh không buông!" Bách Hiên cự tuyệt, thét lên, "Anh biết là em sợ Mặc Tử Hàn gây phiền toái cho anh, cho nên mới muốn phủ sạch quan hệ với anh, nhưng anh không muốn như vậy, anh không muốn làm người xa lạ với em, mặc dù ước định của chúng ta đã kết thúc, mặc dù em đã trả sạch tất cả ân tình với anh, nhưng nhận biết vẫn là nhận biết, đời này không có gì thay đổi, cho nên ít nhất..... Ít nhất để anh trở thành bạn được không!"
Anh giống như là bắt được một cơ hội mong manh duy nhất, gắt gao nắm lấy, không muốn buông tay.
Tử Thất Thất đưa lưng về phía anh, dáng đứng cứng ngắc, cô cố gắng giữ vẻ mặt lạnh như băng, khẽ cắn môi dưới, sau đó bàn tay bị anh nắm chặt kia.... Dùng sức vung ra.
"Xin lỗi!"
Cô cuối cùng bỏ lại ba chữ này, sau đó tiếp tục bỏ đi, nhanh chóng rời khỏi khu nhà.
"Rầm ——" Thanh âm cánh cửa bị đóng lại vang vọng trong phòng khách.
Bách Hiên ngơ ngác đứng tại chỗ, biểu tình trên mặt giống như thế giới của anh, giống như đất trời toàn bộ sụp đổ.
Mà Phương Lam vẫn đứng ở trước sô pha, nhìn một màn vừa mới phát sinh kia, chân mày nhăn lại, sau đó đi tới trước mặt của anh, nhìn khuôn mặt thương tâm muốn chết kia.
"Bách Hiên, anh....." Cô vừa mới định mở miệng, lại không thể phát ra thanh âm.
Rõ ràng lời an ủi ngay ở bên miệng, nhưng nhìn khuôn mặt anh, cô lại không có biện pháp nói ra. Bởi vì lời an ủi đối với anh không còn tác dụng, mà đồng tình chỉ càng thương tổn anh, tất cả lời nói ở trước mặt của anh cũng đã không còn tác dụng gì nữa rồi, mà duy nhất có thể cứu vớt anh..... Chỉ có Tử Thất Thất.
"Anh bảo trọng, tạm biệt!"
Phương Lam cuối cùng chỉ có thể nói mấy chữ đơn giản này, sau đó cũng bước đi đuổi theo Tử Thất Thất.
......
Trong phòng khách trống rỗng chỉ còn một mình Bách Hiên cô độc đứng tại chỗ, giống như anh cũng là một vật trang trí trong ngôi nhà, không nhúc nhích.
Cuối cùng vẫn là bị cự tuyệt, hơn nữa còn là bị hung hăng cự tuyệt, thậm chí ngay cả quan hệ cũng bị chặt đứt sạch sẽ.
Tất cả hi vọng đều tan vỡ, hết thảy tất cả đều biến mất.
"Tử Thất Thất..... Tại sao..... Tại sao em không thể thích anh? Bảy năm.... Anh theo đuổi em bảy năm, em thật sự một chút cảm giác cũng không có sao? Một chút..... Một chút..... Một chút...... Ngay cả thích anh trong nháy mắt, cũng chưa từng có sao?"
Anh khẽ nói, thanh âm bắt đầu run rẩy nghẹn ngào, mà nước mắt chậm rãi tích đầy hốc mắt, sau đó thương tâm rơi xuống, một giọt..... Hai giọt.... Ba giọt.... Liên tục không ngừng.....
"A...... Ha ha..... Ha ha ha....... Ha ha ha ha ha......"
Anh đột nhiên cười to, trong tiếng cười tràn đầy tuyệt vọng đau đớn, tràn đầy sự chế giễu thương tâm, cũng tràn đầy thanh âm khóc.
Là ai nói có bỏ ra sẽ có hồi báo? Hồi báo của anh ở đâu?
Là ai nói có cố gắng sẽ có thành công? Thành công của anh ở đâu?
Là ai nói, chỉ cần có công mài sắt có ngày nên kim?
Anh cũng đã làm đến thế này rồi, tại sao lại không thể mở cánh cửa nội tâm kia của cô ấy? Ngay cả mở một khe hở thật nhỏ, anh cũng không làm được.
Lừa gạt.... Tất cả chỉ là lừa gạt.....
Anh cố gắng như vậy, dụng tâm như vậy, đem hết toàn lực như vậy, nhưng mà cuối cùng anh không có được hồi báo, không có được thành công, anh không nhận được gì cả.
Tại sao.....
Tại sao lại trở thành như vậy?
Là xảy ra vấn đề ở đâu sao? Là ngay từ lúc bắt đầu đã xảy ra vấn đề? Tại sao cô ấy không chịu thích anh chứ? Tại sao cô ấy không chịu yêu anh? Tại sao cô ấy không thể động tâm với anh? Rốt cuộc tại sao? Tại sao..... Tại sao..... Tại sao.....
Có ai có thể nói cho anh biết, anh đã làm sai ở đâu?
Có ai tới nói cho anh, anh hiện tại phải làm thế nào bây giờ?
"Tử Thất Thất.... Tử Thất Thất..... Tử Thất Thất...... Tử Thất Thất..... Tử Thất Thất..... Tử Thất Thất......"
Anh không ngừng gọi tên Tử Thất Thất, thân thể bắt đầu đứng không vững, sau đó đột nhiên, anh ngã trên mặt đất, nước mắt không ngừng chảy ra, kèm theo tiếng gọi khẽ.....
"Tử Thất Thất.... Tử Thất Thất..... Tử Thất Thất......"
"Thất Thất..... Thất Thất...... Thất Thất......." Đừng đi.....
Đừng đi......
Xin em đừng rời khỏi anh.....
Anh ở trong lòng không ngừng hò hét, nhưng.....Người đã đi rồi, không còn ai nghe được thanh âm của anh.
※※※
Dưới lầu khu nhà.
Tử Thất Thất đi ra khỏi cánh cửa lớn khu nhà, hai chân chợt dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn vào cửa sổ một tầng phía trên, chân mày chau lại, trong lòng đau đớn vạn phần.
Vốn không muốn thương tổn anh, nhưng cuối cùng vẫn thương tổn anh.
Nói cái gì ân tình của anh với cô đã trả sạch, đây đều là lời nói dối, đều là lừa gạt anh. Trong lòng của cô, ân tình anh cho cô, cô như thế nào còn không rõ, mà đối với tình cảm của anh....
"Thất Thất, cậu nói dối sao!"
Phương Lam theo sau đi tới, đứng ở trước mặt cô, không đầu không đuôi nói với cô.
"Nói dối?" Tử Thất Thất nghi hoặc.
"Đúng vậy, cậu vừa mới nói, nếu anh ta thật sự kết hôn với người phụ nữ khác, cậu sẽ không thương tâm, sẽ không ghen ghét đố kị, cũng sẽ không khổ sở, cũng sẽ không có không đành lòng, những điều này đều là giả? Cậu thật sự một chút, một chút, một chút cũng không có sao?" Phương Lam đưa thẳng vấn đề hỏi tới.
"......" Tử Thất Thất trầm mặc, hai mắt lập tức thu hồi trên cửa sổ tầng nhà nào đó.
Khóe miệng Phương Lam cười thản nhiên, lại mở miệng nói, "Bất kể là người phụ nữ nào, đối mặt với người đàn ông theo đuổi mình, cũng không thể một chút cảm giác cũng không có đi? Hơn nữa một người đàn ông dịu dàng như vậy, tớ nghĩ không có nữ nhân nào lại không động một chút tình với hắn? Ít nhất một chút trong một chút của một chút.... Hẳn là vẫn có chứ?"
Hai mắt Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt thấu lòng người của cô, đột nhiên cau mày oán trách, "Cậu không nói, không ai bảo cậu câm, hơn nữa.... Đừng theo tớ, đi chỗ khác mà hóng mát đi!"
Cô nói xong, liền sải bước đi tới lối đi bộ, mà lúc này đã là hơn ba giờ khuya, bầu trời đen kịt, chỉ có lác đác một hai chiếc xe chạy qua.
Cô ấy vừa mới nói không sai, tại sao có thể một chút cảm giác cũng không có chứ? Một người đàn ông đối với mình như vậy, toàn tâm toàn ý nỗ lực vì mình, cho dù là tâm địa sắt đá cũng sẽ có một chút cảm giác, ít nhất..... Cũng sẽ có một chút cảm động, nhưng vào buổi sáng cô rất sợ phải trả lời vấn đề này của Bách Hiên, bởi vì cô sợ câu trả lời của cô, sẽ khiến anh hi vọng.....
Hi vọng không thể trở thành sự thật, sẽ chỉ làm anh càng thống khổ thêm.....
"Thất Thất, cậu thực sự muốn đi tìm Mặc Tử Hàn sao?" Phương Lam không nghe lời đi phía sau cô, hỏi tới.
"Ừ, tớ muốn đi!" Cô nhẹ giọng kiên định trả lời