Nghe được những lời anh nói, Mặc Thiên Tân sửng sốt.
Thiên Tân thiếu gia?
Sao chú ấy lại gọi cậu như vậy? Thế...có thể nói chú ấy đã chấp nhận cậu là con trai Mặc Tử Hàn không?
“Là do chú nói đó, cháu sẽ không khách khí mà hỏi đâu!” Trên mặt cậu hiện lên vẻ mặt hài lòng đầy vẻ tươi cười.
“Trước hết, cháu muốn biết ba cháu hiện giờ có bao nhiêu bạn gái?”
“Không có!” Hỏa Diễm lập tức đạp, anh cũng tỉ mỉ nói thêm “Đến giờ đại ca chưa bao giờ có bạn gái, phụ nữ đối với anh ấy chỉ là công cụ dùng đến khi phát tiết nhu cầu sinh lý, nhưng nếu cậu muốn biết có bao nhiêu người phụ nữ đã ngủ với đại ca, vậy tôi có thể cho cậu một danh sách, nhưng cần phải có một chút thời gian!”
Công cụ phát tiết? Còn có danh sách nữa?
Khóe miệng Mặc Thiên Tân co quắp “Hay..Hay là quên đi!”
“Vậy, còn có câu hỏi nào nữa không?”
“Đương nhiên!” Mặc Thiên Tân tiếp tục đặt câu hỏi “Hiện giờ ba cháu có hôn thê không? Hay là người yêu? Hoặc là người đã từng yêu?”
“Không có!” Hõa Diễm kiên định.
“Vậy ba cháu thích mẫu người phụ nữ thế nào? Dịu dàng? Hoạt bát đáng yêu? Hay giống mẹ cháu, xinh đẹp lại dũng mãnh?”
“...”
Hỏa Diễm chợt trầm mặc.
“Sao chú không trả lời?” Mặc Thiên Tân nghi hoặc.
Chợt, hai mắt anh nhìn vào khuôn mặt cậu nghiêm túc nói: “Thiên Tân thiếu gia, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề được không?”
“Được, chú cứ hỏi!”
“Cậu làm nhiều chuyện như vậy là muốn đại ca quay lại với cô Tử sao? Cậu muốn đại ca yêu cô Tử sao?”
“À...việc này...” Mặc Thiên Tân ấp a ấp úng do dự, lảng tránh nói: “Đây là hai việc khác nhau. Chú muốn cháu trả lời cái nào?”
“Hay để tôi đổi câu hỏi, Thiên Tân thiếu gia, cậu cho rằng đại ca sẽ yêu cô Tử sao, đối với cô Tử mà nói, không phải là một chuyện rất tốt sao?”
Khuôn mặt Mặc Thiên Tân bỗng trở nên cứng đơ!
“Chú nói vậy là có ý gì?” Cậu hỏi.
“Tôi cũng không có ý gì, chỉ muốn nói cho cậu biết, hắc đạo không giống như cậu tưởng đâu, đại ca cũng không phải người trong tưởng tượng như vậy, nếu cậu quả thực muốn giao cô Tử cho đại ca, như vậy sẽ đẩy cô ấy vào địa ngục, cuộc sống về sau...nhất định sẽ sống không bằng chết!” Từng câu từng chữ Hỏa Diễm nói vô cùng mãnh liệt, giống như đang đe dọa cậu vậy.
Nhưng vẻ mặt Mặc Thiên Tân vẫn ung dung như cũ.
Khóe miệng cậu chậm rãi nhấc lên để lộ hai phiến môi mỏng manh, tà ác nói: “Chú đã cho là thế thì có muốn đánh cược với cháu không?”
“Đánh cược?” Hỏa Diễm nhíu mày.
“Đúng vậy, đánh cuộc là ba mẹ cháu ở cùng nhau có hạnh phúc hay không...đương nhiên, tiền đặt cược chính là, người thắng có thể tùy ý điều khiển người thua, mà người thua không những phải làm theo mệnh lệnh của người thắng, mà còn phải mặc bikini chạy năm km trên đường cái, cởi bikini trên người, lõa thể trước bàn dân thiên hạ và phải giơ hai tay hướng về phía bầu trời hô to: tôi là tên biến thái, tôi là kẻ địch của loài người, xin mời đại diện của loài người trên trái đất mau ra đây tiêu diệt tôi đi...”
“Thế nào?” Nét mặt Mặc Thiên Tân vui vẻ trở lại, dường như cậu đã nắm chắc phần thắng.
“...”
Hỏa Diễm lại lâm vào trầm mặc, không nói gì.
“Sao chú lại không nói nữa rồi? Sợ rồi sao? Sợ thua sao?” Mặc Thiên Tân cố tình chọc tức anh.
“Đương nhiên không phải!” Anh kiên định trả lời.
“Vậy chú có muốn đánh cược với cháu không? Chú đẹp trai!”
“Được, đánh cuộc thì đánh cuộc!”