Cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng trước mặt, trầm mặc hồi lâu.
Cô không rõ tại sao mình lại muốn đến nơi này. Cô tới đây làm gì?
Không được!
Cô nên trở về, cô nên tránh người đàn ông này càng xa càng tốt.
Đúng vậy!
Luống cuống quay người muốn đi, nhưng chân vừa bước ra lại lưỡng lự thu về!
Điên rồi, điên rồi!
Cơ thể cô không nghe sự chỉ đạo của lý trí.
Mặc kệ, nếu đã tới đây, nếu không có cách nào khiến bản thân an tâm hơn, vậy cô phải xác nhận một làn xem người đàn ông kia có nhớ cô không hay là đang giả vờ.
Cố lấy hết dũng khí, hạ quyết tâm, cô lấy chìa khóa dự phòng mở cửa phòng ra.
Trong lòng có chút không yên bước vào trong phòng, sau đó đặt chân vào phòng khách không một bóng người, chợt...những rung động trong lòng chợt biến mất, trên mặt không hiểu sao lại lộ ra một vẻ thất vọng.
“A...” Cô khẽ cười nhạo bản thân rồi tự nói với chính bản thân mình: “Mình ở đây là chờ cái gì? Mình khẩn trương cái gì chứ? Mình...rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Chẳng qua không được gặp anh ta thôi, tại sao lại cảm thấy thất vọng?”
Không phải là nên vui vẻ sao? Như vậy có thể chứng minh rằng anh ta một chút cũng không nhớ ra cô, vậy cô có thể an tâm cùng Thiên Tân sống hạnh phúc rồi, nhưng...sao trong tim cô vẫn có một cảm giác đau đớn mơ hồ, không sao có thể tan biến.
Rốt cuộc không hiểu tại sao bản thân mình lại tới nơi này?
Bởi vì cô không cam tâm...
Dựa vào cái gì mà anh ta cướp đi lần đầu tiên của cô, cuối cùng lại dễ dàng quên cô như vậy, còn cô lại vì chuyện này mà phiền não suốt bảy năm qua.
Quả nhiên...đàn ông không phải là thứ tốt.
Cố gắng hít một hơi thật sâu, đem tất cả buồn bực trong lòng hóa thành các bon đi ô xít rồi giải phóng chúng, sau đó khóe miệng kiên cường mở ra, hứng về phía phòng khách nói với chính bản thân mình: “Không có gì ghê gớm cả, đã quên thì quên, tôi mới không thèm nhớ anh ta! Tục ngữ nói không sai: đi giày của mình trên con đường của mình, để cho đám đàn ông chết tiệt gặp quỷ hết đi...”
Tuy tức giận nhưng cô vẫn xắn tay áo lên bắt đầu trút hết mọi tức giận sang việc quét dọn phòng.
Cô sẽ không làm khó dễ!
Nhưng lúc này cô lại không phát hiện rằng trên trần nhà của căn phòng này đã lắp thiết bị theo dõi từ lâu.
Mà người đó ở một nơi nào đó đang thưởng thức nhất cử nhất động của cô.
※※※
Năm ngày tiếp theo sau đó, Mặc Tử Hàn đều không xuất hiện trong khi nhà, anh giống như hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng ở nhân gian.
Tử Thất Thất ở lại nơi đây dường như đã điều chỉnh lại bản thân mình rất tốt, cũng vì anh ta không xuất hiện nên cô cũng yên tâm hơn.
Thế nhưng....đến ngày thứ sáu...
Cô vẫn đến đây lúc 11 giờ như mọi ngày, theo thói quen mở cửa phòng ra, chân còn chưa bước vào chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền ra từ bên trong phòng khách.
“Thổ Nghiêu, người tôi muốn tìm đã tìm được chưa?”
“Xin lỗi đại ca, thuộc hạ đáng trách, thuộc hạ không tìm được người kia!”
“Quên đi, nếu không tìm được hắn, cũng chỉ có thể lấy lại đồ vật kia...Giờ cậu bắt Tử Thất Thất vào đây, chắc hẳn cô ta đang đứng trước cửa.”
“Vâng.”
Tử Thất Thất kinh hãi.
Anh ta không phải không nhớ ra cô sao? Tại sao lại biết tên cô? Tại sao biết cô giờ đang đứng ở cửa? Hơn nữa...anh ta vừa nói..bắt ư?