Bách Hiên cả ngày đều ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, nhìn Tử Thất Thất bận ra bận vào, nhìn cô dọn dẹp phòng, nhìn cô làm bữa trưa, sau đó cho đến bữa tối, hắn cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm người cô, nhưng..... Nhưng một câu nói cũng không nói với cô.
Phải mở miệng như thế nào nói với cô ấy?
Muốn nói cái gì đó với cô ấy?
Mỗi lần muốn mở to miệng, lại không tự giác khép lại. Bởi vì mỗi lần mở miệng, hắn muốn nói, đều là những câu hỏi ban sáng.
Bất an, lo lắng, kích động, không yên...... Những cảm xúc hỗn tạp ở chung một chỗ, cuối cùng tạo thành trầm mặc......
"Uy, tôi nói anh muốn nán lại tới khi nào? Mặc dù nơi này là phòng ốc của anh, nhưng làm người cũng phải hiểu được cái gì gọi là có chừng có mực, anh cũng đã nhìn một ngày, anh có mệt hay không hả!" Phương Lam nhìn bộ dáng si ngốc kia, không khỏi bắt đầu oán trách.
"Đúng vậy a đúng vậy a, chú Bách Hiên, chú cũng không phải chưa thấy qua mỹ nữ, có đến mức như vậy không?" Mặc Thiên Tân ở một bên hòa cùng.
"......." Bách Hiên vẫn như cũ trầm mặc nhìn Tử Thất Thất đứng ở trong phòng bếp, hoàn toàn không thấy thanh âm hai người bọn họ, thậm chí coi bọn họ như không khí.
Phương Lam và Mặc Thiên Tân nhíu mày nhìn thoáng qua, đồng thời thở dài thật sâu.
"Mẹ tiểu Lam, mẹ nói nên làm cái gì bây giờ a?"
"Mẹ nào biết?"
"Ai...... Không bằng mẹ lại pha chế cái thuốc kia, làm chú ấy ngất đi là xong rồi!"
"Ngất đi? Sau khi ngất thì làm thế nào? Con muốn để anh ta ngủ ở đây?"
"Vậy cũng tốt hơn là việc chú ấy cứ nhìn chằm chằm mẹ con, mẹ nhìn hai con mắt kia kìa, con..... Con...... Con cũng không biết nên nói cái gì cho phải nữa!"
"Đúng vậy a, cái loại mầm mống si tình này chính là sinh vật phiền toái nhất trên thế giới này, dù sao mẹ cũng không có cách nào nữa, mẹ đầu hàng!"
"Ai......." Mặc Thiên Tân liên tục thở dài.
Thật ra thì bọn họ làm sao lại không có biện pháp chứ? Chỉ là nhìn hắn si ngốc như vậy, bọn họ thật sự là không có cách nào đi trách mắng hắn.
"Quên đi, cứ để anh ta nhìn đi, nhìn đủ rồi, dĩ nhiên là sẽ đi. Mẹ nhớ có câu cổ ngữ là: tự cổ đa tình không dư hận......"
Phương Lam đột nhiên dẫn văn từ, Mặc Thiên Tân lập tức đón câu dưới: "Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ......."
(Câu trên là trích từ Hoa nguyệt ngấn của Hoàng Tử An. Câu cuối là trích trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.
Đây là câu đầu trong Hoa nguyệt ngấn:
..."Đa tình tự cổ không di hận
Hảo mộng do lai tối dị tình"
Đây là câu cuối trong Trường hận ca
...."Thiên trường địa cửu hữu thì tận
Sử hận miên miên vô tuyệt kỳ"
Có thể hiểu như sau:
Đa tình từ xưa để mối hận
Hận này dằng dặc có bao giờ nguôi)
"Ai......."
"Ai......"
Hai người lại cùng nhau thở dài, sau đó đồng thời lắc đầu.
Nhưng bỗng nhiên......
"Linh linh linh..... Linh linh linh..... Linh linh linh......"
Bên trong phòng khách yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm của điện thoại di động, mà ánh mắt chuyên chú của Bách Hiên chỉ là khẽ có chút dao động, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tử Thất Thất, bất vi sở động.
"Này, tôi nói Bách Hiên, điện thoại của anh đang kêu kìa, mau nhận đi!" Phương Lam có chút lớn tiếng nhắc nhở, muốn gọi ba hồn bảy vía của hắn về.
"Đúng vậy a, chú Bách Hiên, mau nghe điện thoại đi!" Mặc Thiên Tân lại bắt đầu hòa cùng.
"......" Bách Hiên vẫn như cũ trầm mặc.
"Này, tôi nói anh đó!" Phương Lam rống to, tức giận nói, "Anh nhìn chằm chằm người khác, tôi không xen vào, anh ngồi ở đây, tôi cũng không xen vào, nhưng xin anh đừng có tạo ra tiếng ồn ảnh hưởng người khác được không? Với lại đừng nói tôi không nhắc nhở anh, cuộc điện thoại này nếu là của ba anh gọi tới, vạn nhất bị ông ta nhận ra cái gì, vậy thì Thất Thất cô ấy......" Cô cố ý muốn nói lại thôi.
Bách Hiên nghe được hai chữ "Thất Thất" này, đột nhiên cả kinh, sau đó chân mày nhíu lại, cuối cùng thu hồi tầm mắt chuyên chú, lấy điện thoại ra.
Mặc Thiên Tân thấy hắn chuyển biến, vẻ mặt sùng bái nhìn Phương Lam nói, "Mẹ tiểu Lam, mẹ thật lợi hại!"
"Đó là đương nhiên, tiểu KS!" Phương Lam đắc ý.
Mà Bách Hiên nhìn dãy số xa lạ hiện trên điện thoại, chân mày không tự chủ nhíu lại lần nữa.
Là ai?
Hắn nghi hoặc ấn nút nhận, sau đó đưa điện thoại di động đặt ở bên tai:
"A lô?"
"Chào anh, xin hỏi anh là Bách tổng của khách sạn Rich?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm lạnh lùng của nam nhân.
"Là tôi, anh là ai?" Bách Hiên nghi hoặc hỏi.
"Tôi là thuộc hạ của Mặc tổng tập đoàn King, tên tôi là Hỏa Diễm!"
Mặc Tử Hàn?
Hỏa Diễm?
Khuôn mặt bình tĩnh của Bách Hiên đột nhiên khiếp sợ, hai mắt cũng trừng lớn.
Tại sao hắn ta lại gọi điện tìm đến hắn? Lẽ nào hắn ta đã biết Tử Thất Thất ở chỗ của hắn?
"Tìm tôi có chuyện gì?" Hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi.
"Bách tổng, lần này tôi gọi cho anh là muốn chuyển cho anh một câu, điện hạ ngài nói, ngài có chuyện rất trọng yếu, mời anh tới đây một chuyến!" Hỏa Diễm nhắc lại nguyên lời.
Tới đó?
Hắn ta muốn hắn tới Mặc gia?
"Thật xin lỗi, tôi......"
"Bách tổng!"
Bách Hiên lời còn chưa nói xong, Hỏa Diễm liền cắt đứt lời của hắn, cũng khéo léo nói, "Điện hạ chúng tôi chỉ là có chút chuyện muốn nói với anh, tôi nghĩ một người thông minh như Bách tổng đây, nhất định không nghĩ đem chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn chứ?"
Khuôn mặt Bách Hiên nháy mắt âm lãnh.
Đem chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn?
Hắn ta đây là đang uy hiếp hắn? Thật không hổ là người hắc đạo, thật đúng là ngang ngược!
"Bách tổng......" Thanh âm hỏa Diễm chậm chạp chờ hắn, không thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa, lạnh lùng nói, "Nếu anh thật sự bận rộn không có thời gian, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa, tạm biệt!"
"Chờ đã!" Bách Hiên đột nhiên gọi lại hắn.
"......." Trong điện thoại Hỏa Diễm lẳng lặng chờ đợi.
"Tôi đi, tôi hiện tại liền tới đó!" Hắn nhẹ giọng đáp ứng.
"Vậy tôi sẽ ở cửa Mặc gia chờ ngài!" Hỏa Diễm nói xong một câu nói sau cùng này liền ngay lập tức đem tắt điện thoại.
Bách Hiên nhíu mày nắm chặt di động trong tay, trong lòng ý chí chiến đấu dâng lên.
Lúc này đây, hắn nhất định phải bảo vệ tốt Tử Thất Thất..... Tuyệt đối không thể để cho hắn ta cướp đi.
Thình lình đứng lên, căn bản cũng không có để ý tới hai người vẫn ngồi ở bên cạnh nghe lén, trực tiếp đi tới cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng Tử Thất Thất đang làm bữa tối.
"Thất Thất......" Hắn nhẹ giọng gọi.
Tay Tử Thất Thất đột nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn nói, "Làm sao vậy?"
"Anh có chút việc gấp, đi về trước, hôm nào trở lại thăm em!" Bách Hiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
"Việc gấp?" Tử Thất Thất nghi hoặc, "Ăn xong cơm tối rồi đi không được sao?" Cô khách khí nói.
"Không được, lần sau đi!"
"Được, để em tiễn anh!"
"Ừ!"
Hai người khách khách khí khí nói chuyện với nhau, sau đó Tử Thất Thất buông dụng cụ trong tay, xoay người đi tới cửa phòng.
Bách Hiên lưu luyến nhìn khuôn mặt cô, khóe miệng cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng ẩn ẩn đau đớn.
Ý nghĩ trong cuộc sống không có cách nào gặp lại cô như vậy, khẩn cấp muốn gặp được cô ấy, nhưng bây giờ nhìn tới, sờ tới, cũng cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cô ấy, nhưng vẫn cảm thấy..... Cô ấy xa xôi như vậy.
"Anh đi đây!" Hắn nhẹ nói, chầm chậm xoay người.
"Bách Hiên!" Tử Thất Thất bỗng nhiên gọi hắn lại.
Bách Hiên chộn rộn chân lập tức dừng lại, trái tim đau đớn đột nhiên có chút nhảy nhót.
Cô vào lúc này gọi hắn lại là muốn nói gì? Có phải hay không là bởi vì có một chút không đành lòng? Có thể hay không một tháng xa cách này, cô ấy cũng có chút nhớ hắn? "Em muốn nói cái gì?" Hắn vội vàng hỏi.
"Em......" Tử Thất Thất chần chờ một chút, sau đó khẽ rũ mắt, nhẹ giọng nói, "Cám ơn anh hôm nay tới thăm em, cũng cám ơn anh để em tạm thời ở chỗ này, nhưng em sẽ mau tìm được nhà rồi chuyển đi."
Khuôn mặt hưng phấn của Bách Hiên đột nhiên rơi xuống, "Em tại sao muốn chuyển đi? Em có thể ở chỗ này!"
"Không cần, cám ơn ý tốt của anh, anh đã giúp em rất nhiều, thật sự rất nhiều, cho nên......" Cô muốn nói lại thôi, đem câu nói kế tiếp nuốt trở lại trong bụng. Bách Hiên mất mát nhìn cô, hắn biết rõ trong nửa câu này của cô là có ý gì, cô ấy không muốn lại thiếu nhân tình của hắn.
"Được, anh biết rồi!" Hắn nhẹ giọng trả lời, sau đó lại một lần nữa xoay người, cô đơn bước đi.
Mới vừa rồi hắn còn ngây ngốc cho là cô ấy sẽ có một chút không đành lòng, nhưng sự thật là..... Cô ấy cấp tốc không kịp chờ muốn đẩy hắn ra.
Ông trời ơi.......
Rốt cục làm thế nào mới có thể nhận được tình yêu của nữ nhân này? Rốt cục phải làm phương pháp gì mới có thể khiến cô ấy yêu hắn?
Ông trời......
Nếu ông thật sự đồng ý nói cho con..... Con nguyện dùng tất cả những gì của mình để trao đổi......
...........
Tử Thất Thất nhìn hắn rời đi, nhìn hắn đi vào thang máy, sau đó mới xoay người, vừa muốn đi trở về trong căn hộ, Phương Lam liền nghênh diện đi tới.
"Thất Thất, tớ muốn ra ngoài một chút, bữa tối tớ sẽ không ăn!"
"Cậu muốn ra ngoài? Đi đâu?" Tử Thất Thất nghi hoặc hỏi.
"Ách......" Phương Lam bỗng nhiên chần chờ, sau đó lập tức cười nói, "Cậu nhìn xem, tớ cũng đã lớn rồi, chẳng lẽ đi đâu cũng phải báo cáo với cậu? Cậu yên tâm đi, buổi tối trước mười giờ, tớ nhất định sẽ trở về ăn khuya!"
"Cậu còn muốn ăn khuya?"
"Hắc hắc hắc..... Cơm tối không ăn, dĩ nhiên muốn ăn khuya để bù lại rồi! Được rồi, tớ đi đây!" Phương Lam nói xong liền đi ra cửa phòng, mà chân cô vừa bước ra, nụ cười trên mặt nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Vừa rồi Bách Hiên nhận cuộc điện thoại kia có chút kỳ quái, nếu cô đoán không lầm, hẳn là Mặc Tử Hàn gọi tới.
Bọn họ muốn gặp mặt?
Tử Thất Thất nhìn cước bộ vội vã của cô, trong lòng không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Đầu tiên là Bách Hiên đột nhiên muốn đi, sau đó cô ấy cũng đột nhiên muốn đi. Hai người bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Không bằng......
Cô bỗng nhiên cởi tạp dề trên người xuống, ném vào trên kệ giày bên cạnh cửa, nói với Mặc Thiên Tân đang ngồi ở trên ghế sa lon, "Thiên Tân, con ở trong nhà nhớ biết điều một chút, mẹ đi ra ngoài mua ít đồ!"