Đúng vậy, hiện giờ không phải lúc để ngờ vực, cô phải lập tức chạy trốn mới được.
Tử Thất Thất hoang mang nhanh chóng xoay người lại, thế nhưng chân chưa kịp bước thì cánh tay đột nhiên bị người lúc nãy bắt được.
Chết...bị bắt rồi!
Cô sợ hãi giãy dụa hô to: “Buông tôi ra!”
“Cô Tử, xin theo tôi vào trong.”
Giọng nói lạnh lẽo của Thổ Nghiêu không hề có một tia dao động, bàn tay cầm lấy cánh tay cô như một chiếc kìm sắt mạnh mẽ, đồng thời với lời nói vừa nãy đã cứng rắn lôi kéo cô đến trước mặt Mặc Tử Hàn. Tử Thất Thất trừng mắt nhìn Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế.
Hai tay anh khoanh trước ngực, hai chân vắt chéo, khóe miệng phác một chút độ cong, cười tà ác với cô.
“Anh đã sớm nhận ra tôi?” Cô chất vấn.
“Đúng vậy!” Mặc Tử Hàn thẳng thắn trả lời.
“Vậy sao anh lại giả vờ là không quen tôi? Lại còn nhọc công làm việc này nữa?” Cô không hiểu, nếu từ đầu đã nhận ra cô hay đã tìm được cô, tại sao lại không trực tiếp đến bắt cô?
Từ lúc gặp được Bạch Nhất Ngạn, sau đó đưa cô đến đây, làm chuyện đó trước mặt cô, còn cố tình để người phụ nữ kia nói khiến cô lầm tưởng rằng hắn không nhớ ra cô, còn tự dưng biến mất trong năm ngày khiến cô lơ là cảnh giác... Cuối cùng hắn ta làm nhiều chuyện như vậy để làm gì?
“Lý do rất đơn giản!” Mặc Tử Hàn khẽ mở miệng từ tốn nỏi: “Bởi vì tôi rất nhàn, muốn cùng cô vui chơi một chút!”
“Hỗn đản” Tử Thất Thất hung hăng mắng chửi.
“A..." Mặc Tử Hàn cười nhạo đầy hứng thú nói: “Tôi không chỉ là một tên hỗn đản, mà còn là một tên biến thái, vô sỉ, không biết xấu hổ với “sản phẩm cấp ba”, người nào giống tôi thì tôi nên tiêu diệt...đúng không?”
Tử Thất Thất ngạc nhiên, hai mắt mở lớn.
Tại sao hắn ta biết cô từng nói những lời này? Chẳng nhẽ hắn ta là....
“Tôi nghĩ hiện nay cô đang rất ngạc nhiên đúng không? Nhưng, nếu tôi dùng giọng này hẳn là cô sẽ nhận ra chứ?” Hắn ta lộ vẻ mặt tà ác, giọng nói đã biến đổi trong nháy mắt “Cô Tử Thất Thất, giờ cô biết tôi là ai rồi chứ?”
Tử Thất Thất khiếp sợ run lên.
Âm thanh lạnh như băng này không phải là giọng của người đàn ông ở phòng VIP 001 sao? Thì ra ngay từ đầu hắn đã giăng bẫy này chờ cô tự chui đầu vào.
Mặc Tử Hàn nhìn biểu tình hiện giờ của cô khẳng định nói “Xem ra cô đã biết, nhưng tôi không hề bịa chuyện, tổng giám đốc cao cấp nhất của tập đoàn Kim King chính là tôi, tên tiếng anh của tôi là King!”
Thì ra anh ta là người khống chế phía sau tập đoàn Kim King, thì ra anh ta mới chính là ông chủ thực sự.
Toàn bộ người trên thế giới này để đã bị lão đại của xã hội đen lừa...
Thật là sai lầm!
“Tại sao...” Cô chợt mở lời.
“Cô muốn nói gì?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc.
“Tại sao anh muốn tìm tôi? Từ những việc anh làm có thể thấy được, không phải trùng hợp gặp được tôi mà là cố ý tìm tôi, như vậy thì tại sao...tại sao anh muốn người phụ nữ kia nhắc nhở tôi? Mục đích của anh là gì?”
Chẳng lẽ là vì Thiên Tân sao?
Chẳng lẽ hắn ta đã biết mình có một đứa con trai?
Cho nên...Anh ta muốn cướp Thiên Tân từ tay cô sao?
“Cô thật đúng là không phải ngu dốt bình thường!” Mặc Tử Hàn châm chọc “Người phụ nữ ngu dốt như cô, vậy mà có thể sinh ra một đứa trẻ thông minh thật khiến người ta phải nghi ngờ, có thật cô là mẹ đẻ của Mặc Thiên Tân không vậy?”
Mặc Thiên Tân?
Sao hắn ta biết tên của Thiên Tân? Sao hắn biết cô có một đứa con trai? Vậy hắn cũng biết Thiên Tân là con trai mình chứ?
Thiên Tân ngây ngốc đứng tại chỗ, mức độ khiếp sợ đã khiến cô quên cả việc thở.
Bảy năm qua, việc cô sợ nhất chính là việc này, hơn nữa, từ lúc hắn ra tù không đến nửa tháng...
Bỗng Mặc Tử Hàn đứng lên.
Anh nhấc đôi chân thon dài chậm rãi tới trước mặt cô, đưa tay nâng hàm dưới cô lên khiến cô phải ngẩng đầu nhìn mình.
“Xem ra chữ ngu dốt không đủ để hình dung độ ngu ngốc của cô, chẳng lẽ...bảy năm qua cô không hề phát hiện ra sau lưng mình có cái gì đó ư?”
Có cái gì đó trên lưng?
“Hình xăm?” Cô lẩm bẩm nói nhỏ.
“Không đúng!” Đôi lông mày Mặc Tử Hàn nhăn lại, lạnh lùng nói “Thổ Nghiêu, quay cô ta lại.”
“Vâng.”
Thổ Nghiêu nhận lệnh, hai bàn tay to dùng lực xoay người cô lại, sau đó tóm chặt lấy tay cô.
“Anh muốn làm gì?” Tử Thất Thất sợ hãi nói.
Hai tay dùng sức giãy ra nhưng lại càng bị giữ chặt, càng giãy càng đau, có vẻ như sắp bị trật khớp.
Đôi mắt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn nhìn tấm lưng gầy gò của cô, vươn tay nắm lấy cổ áo cô muốn xé, rồi bỗng nhiên anh để ý đến đôi mắt đang mở to của Thổ Nghiêu, anh mở miệng ra lệnh “Thổ Nghiêu, nhắm mắt lại!”
“Vâng.”
Thổ Nghiêu nghe theo lệnh nhắm chặt đôi mắt lại.
Mặc Tử Hàn không do dự, một phát kéo rách áo trên người cô, trong nháy mắt, huyết long sinh động trên lưng cô hiện lên trước mắt anh.
“Đừng!” Tử Thất Thất hét to.
Đồng thời cơ thể cô cũng vùng vẫy mãnh liệt.
Giây phút này cũng giống như khi cô nhìn thấy con hắc long trên lưng hắn, rung rung lạ thường khiến cho hình xăm huyết long như sống lại, không ngừng lắc lư trên nước da trắng nõn của cô.
Khóe miệng Mặc Tử Hàn nhếch lên, anh dùng ngón trỏ chỉ vào huyết long, trượt từ dưới trượt lên, cuối cùng dừng lại trên long nhãn màu đen.
“Đồ vật...ở đây!” Nói xong, anh dùng sức ấn ngón trỏ xuống một tấc da thịt nơi long nhãn.
“A”
Tử Thất Thất kêu lên sợ hãi.
Nơi hắn ta ấn xuống có chút đau nhức, tuy không rõ ràng nhưng loáng thoáng có thể cảm nhận được, trong khối thịt nho nhỏ kia dường như có vật gì đó. Chẳng lẽ vật gì đó mà hắn nói, hóa ra là giấu vật gì đó dưới lưng cô?
Là do anh ta bỏ vào?
Bảy năm trước, hắn lưu lại hình xăm trên người cô chính là để che giấu vật này, khi đó lưng cô đau đớn kịch liệt cũng là do vật này, nói như vậy thì ngày hôm nay của bảy năm sau, hắn cố ý đến tìm cô là để lấy đồ vật này đi?
Hắn ta luôn lợi dụng cô sao?
Đồ đàn ông vô liêm sỉ.
“Tôi có thể cho anh lấy đồ vật này đi, nhưng anh phải đồng ý với tôi, không được đụng tới tôi và Thiên Tân!” Cô mãnh liệt hét.
Mặc Tử Hàn nghe cô nói xong, chân mày nhíu lại.
Ghé sát đôi môi mình và tai cô, tà mị nói “Cô cho rằng, hiện giờ cô có tư cách ra điều kiện với tôi sao? Tôi nói cho cô biết, đồ vật này tôi nhất định sẽ lấy, Mặc Thiên Tân tôi cũng sẽ mang đi, còn phần cô...A...”
Anh khẽ cười châm chọc!
Sống lưng Tử Thất Thất chợt rùng mình.
Cô nắm chặt hai tay, hung hăng cắn chặt răng, phẫn nộ nói: “Đừng tự cho là đúng, loại đàn ông giống như anh cho dù có mang kiệu tám người khiêng tới rước, tôi cũng nhất định không đi theo anh. Hơn nữa, tôi khuyên anh nên tìm một tấm gương tốt mà soi lại bản thân mình đi, xem khuôn mặt mình ghê tởm thế nào, hạ lưu thế nào, còn nữa...vừa nãy anh nói muốn mang con trai bảo bối của tôi đi? Phì...” Cô khinh thường, cuồng vọng nói “Chị đây sẽ tặng cho anh sáu chữ: Thành tường thượng quải môn liêm!”
Mặc Tử Hàn tỏ vẻ khó hiểu.
Tử Thất Thất quay đầu liếc xéo khuôn mặt anh, to gan nói: “Ngu ngốc, có nghĩa là không có cửa đâu.”
Mặc Tử Hàn tức giận!
Người phụ nữ này vẫn giống như trước, lá gan càng lúc càng lớn.
Xem ra cô ta không biết rằng chọc giận đàn ông thì kết cục sẽ ra sao.
“A...” Anh cười nguy hiểm, bàn tay to lướt qua lưng cô, hướng tới trước ngực.
Tử Thất Thất kinh hãi.
“Anh muốn làm gì? Bỏ ngay cái tay bẩn thỉu của anh ra, đừng chạm vào tôi!’
Mặc Tử Hàn xoa nhẹ ngực cô, sau đó ôm chiếc eo nhỏ của cô tà tứ nói “Miệng của cô thật sự rất sắc bén, nhưng mà không sao, tôi sẽ nhanh làm cô không thể nói thêm một lời nào nữa.”
Cái gì?
Tử Thất Thất sửng sốt.
“Thổ Nghiêu, buông cô ta ra.” Mặc Tử Hàn ra lệnh.
“Vâng.” Thổ Nghiêu nhận lệnh, lập tức buông hai tay cô ra.
Tử Thất Thất nhân cơ hội muốn bỏ chạy.
Nhưng Mặc Tử Hàn lại nhanh hơn, anh đưa tay ra bắt lấy cô, giữ chặt sau lưng cô, dùng một tay nắm chặt, còn tay kia giữ chặt cổ cô, áp chế cơ thể cô.
Tử Thất Thất giãy dụa không được, cô đã bị anh trói buộc hoàn toàn.
Mặc Tử Hàn khẽ cười nói “Theo tôi vào phòng đi, tôi sẽ chỉ bảo cho cô, dạy cô làm một người phụ nữ thì phải biết nghe lời như thế nào.”
“Buông tôi ra.” Tử Thất Thất hét to.
Mặc Tử Hàn coi như không nghe thấy tiếng hét của cô, cường ngạnh kéo cô vào phòng ngủ.
Lúc này, Thổ Nghiêu mới chậm rãi mở mắt ra.
...
Bên trong phòng.
Mặc Tử Hàn thô bạo ném cô lên giường, đè thẳng cô xuống khiến cô phải nằm sấp, anh dùng thân thể mình chặn người cô lại làm cô không thể động đậy.
“Buông tôi ra, đồ hỗn đản!” Tử Thất Thất không ngừng giãy dụa.
Mặc Tử Hàn vui vẻ cười, hai tay nhàn nhã thưởng thức sợi tóc dài của cô, nhẹ giọng nói “Trước hết...phải lấy đồ vật ra!”