Ba tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt lời sắp nói ra của Mặc Tử Hàn.
Anh bực bội cau mày, hai mắt nhìn về phía cửa phòng. Vang lúc nào không vang, hết lần này tới lần khác chọn ngay lúc này phá đám anh?
Đáng chết!
"Cộc, cộc, cộc!"
Hỏa Diễm ngoài cửa không nghe thấy tiếng trả lời trong phòng, lại gõ thêm ba cái.
"Anh không để anh ta vào sao?" Tử Thất Thất khẽ nói.
Chân mày Mặc Tử Hàn gắt gao xoắn xuýt lại, bực bội mở miệng, nói, "Vào đi!"
"Két!" Cửa phòng bị mở ra, Hỏa Diễm đứng ở cửa, đẩy toa ăn, cúi đầu nói, "Điện hạ, phu nhân, thức ăn khuya của hai người!"
Phu nhân?
Lại nghe đến xưng hô thế này, Tử Thất Thất theo trực giác cảm thấy chói tai.
"Mang vào đi, thuận tiện bật đèn lên!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng!"
Hỏa Diễm trước mở cửa phòng ngủ ra, sau đó đẩy toa ăn vào trước ghế sô pha, đặt từng món ăn lên bàn.
Trong phòng đột nhiên sáng ngời, hai mắt Tử Thất Thất nheo lại, sau đó dưới chân khẽ bước, nhưng không cách nào đi được, bởi vì người nào đó hiện đang ôm chặt cô.
Phải ăn cơm như thế nào đây?
Mặc Tử Hàn bởi vì thân thể cô nhúc nhích, cho nên đem tầm mắt chuyển dời đến trên người cô, mà thấy biểu tình rối rắm hiện tại của cô, nháy mắt liền đoán được cô đang khốn nhiễu cái gì, không tự chủ..... Khóe miệng gợi lên nụ cười không đàng hoàng.
"Điện hạ, phu nhân, mời dùng!" Hỏa Diễm đem toàn bộ thức ăn khuya đặt lên bàn, sau đó khom lưng về phía bọn họ, tiếp theo liền chuẩn bị rời khỏi.
"Hỏa Diễm, cậu chờ một chút!" Mặc Tử Hàn đột nhiên mở miệng.
"Vâng!" Hỏa Diễm lĩnh mệnh đứng tại chỗ.
Tầm mắt Mặc Tử Hàn trở về trên mặt Tử Thất Thất, quỷ dị mỉm cười với cô.
"Anh.... Anh cười cái gì?" Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn anh, trong lòng có chút thấp thỏm.
"Không có gì, đi thôi.... Chúng ta đi ăn khuya!"
Hả?
Đi?
Đi như thế nào?
"Chờ đã!" Tử Thất Thất đột nhiên gọi anh lại.
Mặc Tử Hàn mở rộng bước chân, khuôn mặt cười tà cúi đầu nhìn cô, nói, "Sao vậy? Em không phải đói bụng sao?"
Tử Thất Thất quay đầu nhìn cái khuôn mặt tà ác kia, cơn thịnh nộ trong nháy mắt dâng trào.
Anh ta là cố ý, cố ý để Hỏa Diễm ở lại, như vậy cô không thể rời khỏi ngực an ta, hơn nữa nếu không phải hai người cùng đi thì sẽ không có biện pháp tới ăn, anh ta tính toán muốn đùa giỡn cô, hơn nữa trong cặp mắt kia còn lộ ra bộ dáng đắc ý, vô cùng rõ ràng chính là đang chờ cô van xin anh ta.
Khốn kiếp, đại khốn kiếp!
Tuyệt đối không thể để cho hắn như ý nguyện!
Hai tay nắm lấy chăn trong tay anh, nhưng như thế nào cũng không giựt ra được.
Quên đi!
Cô đột nhiên buông lỏng tay ra!
Không có gì nghiêm trọng cả, cô liền đánh cuộc xem, xem sự độc chiếm của hắn có phải cho phép người đàn ông khác thấy thân thể của cô.
"A....." Cô khẽ cười.
Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt biến đổi của cô, lông mày khẽ nhăn.
"Được rồi, vậy chúng ta đi -- đi ăn cơm!" Cô cố ý kéo dài âm thanh, sau đó hai tay đẩy tay anh ra, từng bước rời khỏi bọc chăn.
Mặc Tử Hàn đột nhiên cả kinh.
"Hỏa Diễm, nhắm mắt lại!" Anh hét lên ra lệnh.
"Vâng!" Hỏa Diễm lập tức nhắm hai mắt lại.
Thân thể trần truồng của Tử Thất Thất toàn bộ lộ ra bên ngoài, hơn nữa còn tiếp tục đi nhanh về phía bàn ăn, khóe miệng gọi lên một nụ cười đắc ý.
Ván bài này.... Cô thắng!
"Người phụ nữ đáng chết!" Mặc Tử Hàn nhìn lưng cô mắng, nhanh chóng chạy đuổi theo cô, bọc cả người cô lại trong chăn, Tử Thất Thất nháy mắt trở thành một cái bánh chưng lớn, nghiêm nghiêm thực thực chỉ lộ ra một cái đầu.
"Hỏa Diễm, cậu lập tức quay ra đằng sau, sau đó mở mắt lập tức rời đi, xong gọi người giúp việc cầm hai bộ đồ ngủ tới đây!" Mặc Tử Hàn tức giận ra lệnh, hai tay theo bản năng ôm chặt bánh chưng Tử Thất Thất, bảo vệ thân thể cô không để bị người khác nhìn thấy, mà hoàn toàn quên mất mình cũng trần trùng trục không mặc gì.
"Vâng!"
Hỏa Diễm lĩnh mệnh, lập tức chuyển về phía sau, sau đó mở hai mắt ra, đi ra ngoài, cuối cùng đưa lưng về phía bọn họ đóng cửa lại.
Mặc Tử Hàn nhìn anh ta rời di, nhìn anh ta đóng cửa phòng lại, lúc này anh mới yên tâm quay đầu trừng mắt nhìn Tử Thất Thất chỉ lộ ra cái đầu, tức giận khiển trách, "Em điên rồi sao? Nếu bị cậu ta thấy được thì làm sao bây giờ?"
"Là anh để tôi đi ăn cơm, không phải sao?" Tử Thất Thất sắc bén hỏi lại.
"Em nói cái gì? Em....." Mặc Tử Hàn tức giận á khẩu.
Vốn là muốn đùa giỡn cô, nhưng mà không nghĩ tới cuối cùng lại gieo gió gặt bão, lá gan người phụ nữ này không thể mềm yếu một chút sao? Không thể làm một người phụ nữ thông minh an phận ngậm bồ hòn làm ngọt sao?
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
"Anh cảnh cáo em Tử Thất Thất, hiện tại thân thể em chỉ thuộc về anh, tuyệt đối không cho phép để bất cứ ai nhìn thấy thân thể em!" Anh nghiêm trọng cảnh cáo, tức giận ra lệnh.
Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn sự phẫn nộ trên mặt anh, trái tim bỗng có một cỗ dao động quái dị kích thích.
Anh ta tại sao phải tức giận vậy chứ? Giống như vô cùng để ý cô!
Anh ta tại sao phải tức giận vậy chứ? Giống như vô cùng thích cô!
Anh ta tại sao phải ra lệnh với cô như thế? Giống như coi cô là bảo vật trân quý.
Cô không hiểu..... Cô thật sự không hiểu người đàn ông này tại sao vừa thừa nhận cô là nhân tình bí mật của anh ta, rồi lại vừa khẩn trương như vậy với cô.
Trong lòng của anh ta đang suy nghĩ gì?
Rốt cuộc anh ta coi cô là cái gì?
"Này.... Mặc Tử Hàn....." Cô đột nhiên mở miệng.
"Sao?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc nhíu mày.
Hai mắt Tử Thất Thất chăm chú nhìn hai mắt thâm thúy của anh, chậm chạp mở miệng, nói, "Lúc ở Anh quốc vào tối hôm đó, anh..... Lúc hôn mê.... Muốn nói cái gì với tôi?"
Mặc Tử Hàn cả kinh.
Lời đêm hôm đó, cô ấy không phải nghe vô cùng rõ ràng sao? Tuy rằng chỉ có nửa câu, nhưng ý tứ hẳn rất rõ ràng rồi chứ? Nhưng mà tại sao còn phải hỏi lại? Là đang biết rõ còn cố hỏi? Hay là..... Thật sự không hiểu?
"Em rất muốn biết?" Anh đột nhiên hỏi.
"Ừ!" Tử Thất Thất nghiêm túc gật đầu.
"Vậy em nói câu em thích anh, anh sẽ nói cho em biết!" Mặc Tử Hàn giống như là đứa trẻ đưa ra điều kiện.
Vẻ chuyên chú trên mặt Tử Thất Thất biến mất, hơn nữa còn bắt đầu mưa rào có sấm chớp.
"Quên đi, anh không cần phải nói nữa!"
Cô thật không biết anh ta tại sao cứ chấp nhất vấn đề này với cô như vậy, nếu cô nói ba chữ kia thì có phải anh ta sẽ chịu trách nhiệm không? Chịu trách nhiệm cũng thích cô ư?
Nói giỡn, cô đã không còn tin người đàn ông này nữa rồi.
"Cộc, cộc, cộc!"
Cửa phòng lại một lần nữa vang lên, hết thời gian nói chuyện đề tài này của bọn họ.
Chân mày Mặc Tử Hàn nhíu lại, bỗng nhiên khom lưng bế cái bánh chưng lớn Tử Thất Thất lên, sau đó đi tới trước sô pha. "Anh.... Anh muốn làm gì?" Tử Thất Thất hoang mang.
Mặc Tử Hàn không trả lời cô, trực tiếp ôm cô ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó lạnh lùng mở miệng, nói, "Vào đi!"
"Két!" Cửa phòng bị mở ra, lần này xuất hiện ở cửa cũng không phải là Hỏa Diễm, mà là một nữ giúp việc.
"Điện hạ, đồ ngủ anh muốn đây!" Nữ giúp việc cầm đồ ngủ đi tới trước mặt anh, khẽ cúi đầu, hai tay trình lên.
"Để xuống đi!" Mặc Tử Hàn ra lệnh.
"Vâng!" Nữ giúp việc đặt hai bộ đồ ngủ trên bàn.
"Đi ra ngoài!"
"Vâng!"
Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất cùng nhau nhìn nữ giúp việc ra khỏi phòng, mà khi cửa phòng bị đóng lại, Tử Thất Thất vội vàng thoát ra khỏi đệm chăn, nhanh chóng cầm lấy đồ ngủ trên bàn trà, nhảy xuống khỏi hai chân Mặc Tử Hàn, vội vàng mặc lên người.
Mà Mặc Tử Hàn cũng không nhanh không chậm vươn tay, cầm lấy một bộ đồ ngủ khác, thong dong mặc vào.
Rốt cục có khả năng thoát khỏi thân thể anh ta rồi, Tử Thất Thất an tâm ngồi ở đối diện anh, cầm lấy bát đũa đặt ở trên bàn trà, vừa định muốn ăn nhiều một chút, nhưng cơm vừa đặt bên miệng, cô cũng không có ăn vào.
"Sao vậy?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc nhìn cô.
"Không..... Không có gì!" Tử Thất Thất có chút bối rối trả lời, sau đó lúng túng cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn.
Cũng không có chú ý, vừa mới rồi cô mới phát hiện, nhiều thức ăn trên bàn như vậy, mỗi món đều phải làm rất lâu, nhưng sau mấy phút đồng hồ Hỏa Diễm Hỏa Diễm đã đem tất cả thức ăn chuẩn bị xong, thậm chí bao gồm canh gà phải nấu thật lâu cũng còn nóng hổi.
Chẳng lẽ những thứ này đã sớm chuẩn bị xong hết rồi? Lẽ nào đây đều là Mặc Tử Hàn trước đó cho người chuẩn bị? Hơn nữa còn cố ý để Hỏa Diễm trông coi ở cửa phòng, chờ cô tỉnh lại? Cho nên anh ta mới kêu một tiếng, Hỏa Diễm liền lập tức đáp lại anh ta, vậy thì.... Anh ta làm sao đoán được nửa đêm cô tỉnh lại chứ? Anh ta làm sao đoán được.... Nửa đêm cô sẽ đói bụng chứ?
Người đàn ông này, anh ta thân thiết chiếu cố cô như vậy sao?
Tại sao?
"Này, Tử Thất Thất, em làm sao vậy? Sắc mặt có chút là lạ!" Mặc Tử Hàn lo lắng nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.
"Không có việc gì.... Tôi không sao, anh cũng cùng ăn đi, mỗi món đều rất ngon, còn nữa.... Cám ơn anh!" Ba chữ cuối cùng kia của cô so với thanh âm muỗi bay còn nhỏ hơn.
"Em nói cái gì? Anh chưa có nghe rõ!" Mặc Tử Hàn vội vàng hỏi.
"Lời này không nói lần thứ hai!"
"Vậy em nói lần thứ ba cho anh nghe!"
"......"