Mặc Tử Hàn nộ khí xung thiên! (Tức giận ngất trời)
"Em nói cái gì?" Anh nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi nói anh đê tiện!"
"Em dám lặp lại lần nữa?"
"Đê tiện!" Tử Thất Thất lại lặp lại, còn to gan nói, "Anh là đàn ông mà lợi dụng một đứa bé thì không phải đê tiện thì là cái gì? Cái loại đàn ông như anh vừa thấy phụ nữ liền không khống chế được thân dưới thì không phải đê tiện thì là gì? Cái loại đàn ông như anh chỉ biết xâm phạm phụ nữ thì chính là đê tiện.... Mặc kệ thế nào thì tôi cũng dám lặp lại, anh chính là đê tiện, đê tiện đê tiện đê tiện đê tiện đê tiện......"
"Câm miệng!" Mặc Tử Hàn hét lên.
Tử Thất Thất rất nghe lời thu thanh âm lại, nhưng khuôn mặt cười nhạo vẫn chống cự lại ánh mắt phẫn nộ của anh ta.
Khí tức phẫn nộ của Mặc Tử Hàn có chút rối loạn, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, hung hăng nói, "Tử Thất Thất, đây đều là tự mình tìm, từ hôm nay, tôi mỗi ngày đều sẽ dạy dỗ em thật tốt, tôi muốn thân thể em hoàn toàn thuộc về tôi, tôi muốn thân thể em nhớ kỹ từng động tác của tôi, tôi muốn thân thể em trừ tôi ra sẽ không chấp nhận bất cứ gã đàn ông nào khác.... Đây chính là kết quả em chọc giậnt ôi, đây chính là cuộc sống kế tiếp của em!"
Anh nói xong liền hôn môi cô, dùng sức cắn nuốt cánh môi, dùng sức mút lấy, dùng sức gặm cắn môi cô, mà lưỡi anh đánh thẳng về phía trước tiến vào miệng cô, ở trong miệng cô thô bạo lục lọi, cướp đoạt, giống như ác lang....Thình lình!
Hai tay anh ở trước ngực cô vuốt ve, sau đó lần theo đường cong thân thể cô mà chạy xuống dưới, mà môi cũng rời khỏi môi cô, hôn lên hàm dưới của cô, hôn lên cổ cô, hôn lên ngực cô, tiếp tục hướng xuống..... Cho đến chỗ thấp nhất.
"Đừng --" Tử Thất Thất sửng sốt, hai tay giữ lấy đầu anh.
"Đừng..... Đừng..... Đừng đụng vào đó....."
Mặc Tử Hàn khẽ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt hoang mang của cô, khóe miệng hờ hững gợi lên nụ cười tà, sau đó đôi bàn tay nắm lấy hai
chân cô, đẩy lên phía trên, sau đó đè chúng ở trước ngực cô, để nơi nào đó của cô lộ ra rõ ràng.
"Em còn nói không muốn, tôi lại càng muốn! Tử Thất Thất, em nghe kỹ đây, nhớ kỹ phương thức tôi vuốt ve em, nhớ kỹ mỗi động tác hôn của tôi, cũng nhớ kỹ lúc tôi liếm láp (_._") em, mang đến cho em khoái cảm, em nhất định phải nhớ kỹ cho tôi..... Dùng thân thể này của em.... Tôi muốn em nhớ kỹ những chuyện tôi làm hiện tại!" Anh nói xong liền tiếp tục vùi đầu vào, cái lưỡi cũng bắt đầu tiến vào.
"A......" Tử Thất Thất kinh hãi khẽ rên, thân thể từ địa phương kia bắt đầu tê dại, so với những lần trước có sự khác biệt, chỉ là liếm ở lối vào, cũng không có tiến vào, cho nên trái tim ngứa ngáy khó chịu, thân thể không tự chủ khát cầu anh, hi vọng anh có thể tiếp tục xuống bước sau.
"Đừng.... A..... A.... Đừng..... Mau..... A...... Dừng lại......"
Cô không ngừng rên, câu chữ mơ hồ không rõ, lại đứt quãng không thể trôi chảy.
Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, rõ ràng đã thuyết phục lòng mình, tự nói với mình hàng trăm hàng nghìn lần, không cần sợ hãi, không nên sợ, càng không thể sợ, nhưng đã đến tình huống này, cô căn bản không có biện pháp không chế thanh âm của mình, càng không có biện pháp khống chế thân thể của chính mình, mà thân thẻ cùng sinh hoạt với cô hơn hai mươi năm lúc này giống như bị anh chi phối, theo mỗi một động tác của anh ta, làm ra từng phản ứng nhục nhã.
Đột nhiên, Mặc Tử Hàn ngẩng đầu, đứng thẳng người, buông hai chân cô xuống.
Tử Thất Thất toàn thân vô lực, hai chân mềm nhũn rơi xuống.
Mặc Tử Hàn hạ mắt nhìn bộ dáng quyến rũ chết người lúc này của cô, khóe miệng tà ác nhếch lên, hai tay nhanh chóng cởi quần áo trên người mình, sau đó lại đè xuống thân thể cô, gần sát bên tai cô, nhẹ giọng tà mị nói, nói "Tử Thất Thất..... Hiện tại em nhớ cho tôi, tiết tấu tôi ra vào trong thân thể em, khi nào thì chậm, khi nào thì nhanh, khi nào thì điên cuồng, khi nào thì lên đỉnh..... Em đều nhớ kỹ cho tôi. Như vậy..... Cho dù có một ngày em thật sự quên hết, nhưng thân thể cũng vĩnh viễn sẽ không quên!"
Tử Thất Thất nghe những lời này, hai mắt trừng lớn, trái tim bên trong trở nên lạnh như băng.
"A....." Mặc Tử Hàn khẽ cười, lại đột nhiên dùng sức một cái, thẳng tiến thân thể cô.
"A --" Tử Thất Thất sợ hãi kêu lên, thân thể tê dại trở nên cuộn sóng, sau đó lại từ cuộn sóng trở thành từng đợt điện lưu, theo từng động tác của anh ta tiến vào, không ngừng lọc.
"A..... A..... A.... A....."
Ngoại trừ tiếng rên của cô, cô đã nói không lên lời bất kỳ lời nào, ngay cả những tự ái còn lại, cũng chầm chậm bị cảm giác điện giật này bao phủ, cô đã không còn là cô, cô là ai? Ngay cả bản thân cô cũng không rõ.....
Đôi mắt Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt mê loạn của cô, nhìn đôi mắt quật cường của cô từ từ lộ ra phong mang, nghe những tiếng rên của cô, trong lòng khoan khoái vạn phần, sung sướng vạn phần, đắc ý vạn phần.
Chính là muốn để cô lộ ra bộ dáng thảm bại trước mặt anh, chính là muốn làm cô giống như bây giờ, trong đầu chỉ có anh, toàn bộ đều là anh. Hắn không cần thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư gì đó.... Anh không muốn xếp hạng như vậy, anh muốn là toàn bộ của cô, cảm giác tồn tại duy nhất.
"Tử Thất Thất.... Em là của anh.... Là của Mặc Tử Hàn anh.... Tất cả của em.... Đều thuộc về một mình anh......"
Anh không ngừng đẩy nhanh tốc độ dưới thân, không ngừng nói những lời bá đạo, anh không chỉ muốn thân thể cô nhớ anh, anh còn muốn thôi miên tư tưởng của cô, để mỗi một câu của anh đều khắc sâu vào trong đầu cô, để cô lúc nào cũng nhớ những lời anh nói lúc này, anh muốn xâm chiếm toàn bộ thế giới của cô, bất luận là thân thể, hay là tâm linh, bất luận là thích, hay là ghét..... Tất cả mọi thứ, chỉ thuộc về anh.
"A....."
"A.....A......"
"A.....A.....A ---"
Tử Thất Thất không ngừng rên, đột nhiên thét to một tiếng, trước ngực quắp lại, đầu ngửa ra sau, toàn bộ thân thể tạo thành hình cung xinh đẹp, mà mỗi một tấc da thịt trên người cô đều co giật run rẩy, sau đó lại đột nhiên xụi lơ, bình tĩnh nằm lại trên giường, hai mắt chậm rãi khép lại, ngất đi.
Mặc Tử Hàn cuối cùng thẳng tiến, đem thân thể của mình cùng cô gắt gao hợp lại, hưởng thụ cảm giác đạt tới đỉnh, sau đó mồ hôi đầm đìa gục ở trên người cô, hít thở từng ngụm từng ngụm.
Quả nhiên, chỉ có thân thể cô mới có thể thoải mãn anh, hơn nữa đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời anh thích thân thể một người phụ nữ như vậy, thậm chí sau khi hưởng dụng thân thể cô bảy năm trước, giống như nghiện, mỗi lần đều khát khao, mỗi lần đều đòi hỏi, giống như đang uống nước muối trong biển, càng uống càng khát nước, càng uống càng muốn uống..... "Tử Thất Thất..... Em chỉ có thể thuộc về anh!" Anh khẽ nói, đầu ngước lên, hôn lên môi cô.
Thật sự rất muốn rất muốn rất muốn để thời gian quay ngược trở lại, trở lại lúc Bách Hiên hôn cô, nếu quả thật có thể quay ngược lại, anh nhất định sẽ ngăn cản Bách Hiên, nhất định sẽ hôn môi cô trước, cướp đi nụ hôn đầu của cô..... Để mọi thứ của cô, hoàn toàn chỉ thuộc về anh.
"Tử Thất Thất.... Quên đi.... Quên nụ hôn của Bách Hiên đi.... Em chỉ cần nghĩ tới anh thôi, em chỉ cần nghĩ tới một mình anh thôi.... Anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào đụng vào em, từ nay về sau, ngoại trừ anh ra, anh tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào chạm vào em một chút, em...... Chỉ có thể thuộc về một mình anh!"
Hắn nỉ non bên tai cô, giống như muốn đem những lời này truyền vào trong mộng của cô, thôi miên cô, mê hoặc cô, đem thân thể, tâm linh, tư tưởng của cô.... Toàn bộ đều chặt chẽ trói buộc chặt.
Mà biểu cảm lúc ngủ hôn mê của Tử Thất Thất thật giống như thật sự nghe được thanh âm của anh, chân mày khẽ chau lên, lộ ra biểu tình thống khổ.
Lúc khi tới biệt thự Mặc gia, cô đã cùng Phương Lam phát lời thề.
Cô nói: Khi cô bước chân vào cửa lớn Mặc gia, tuyệt đối sẽ không để mình bị khi dễ, tuyệt đối sẽ không để Thiên Tân bị người ta khi dễ, tuyệt đối sẽ không để mình khóc, cũng tuyệt đối sẽ không để Thiên Tân khóc..... Làm hết sức ở trong thống khổ tìm kiếm vui vẻ, làm hết khả năng nghĩ biện pháp tránh thoát trói buộc của Mặc Tử Hàn, đồng thời, cũng hết sức hoàn thành nguyện vọng giấu ở đáy lòng của Mặc Thiên Tân.
Nhưng mà lời thề này, ngay ngày đầu tiên đã bị phá vỡ.
Lúc Tử Thất Thất đang ngủ mê man, khóe mắt chậm rãi hiện lên tầng nước mắt trong suốt, sau đó lặng lẽ chảy xuống.....
Chỉ mới ngày đầu tiên thôi, cô đã bị Mặc Tử Hàn làm nhục như vậy, vậy cuộc sống kế tiếp này, cô còn có thể kiên cường mà cười được ư? Cô còn có thể quật cường mà giữ vững thái độ cao ngạo kia của mình ư? Cô còn có thể giữ lấy tự tôn của mình ư?
Hiện tại cô mới cảm giác được sự đáng sợ của Mặc Tử Hàn, có phải là.... Quá muộn rồi?
"Mặc.... Mặc......" Tử Thất Thất hôn mê nỉ non.
Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn cô, chờ đợi lời kế tiếp của cô, nhưng mà.....
"Mặc.... Tử Hàn..... Tôi..... Hận..... Hận..... Anh......"