Không phải đen như vậy chứ? Đã bị bắt được?
Làm sao bây giờ?
Cậu từ từ quay người lại, nhìn vẻ mặt của người đàn ông xa lạ, giả vờ nghi hoặc nói, "Mặc Thiên Tân? Là ai vậy? Cháu không biết, chú nhận lầm người rồi à?"
Người đàn ông nhìn khuôn mặt cậu, lại xác định nói, "Tôi sẽ không nhận lầm, cậu chính là Mặc Thiên Tân, Mặc tiểu thiếu gia!"
"Tôi không phải!" Mặc Thiên Tân kiên quyết phủ nhận.
"......." Người đàn ông trầm mặc, hai mắt sắc bén nhìn cậu.
Mặc Thiên Tân bị hắn nhìn như chíp bông (tiếng gọi thân thương đối với trẻ mới sinh).
Rốt cuộc cái gã này là ai a?
Là người của ba sao?
Nhưng cậu chưa từng gặp qua nha, nếu không phải vậy, vậy nhất định là người xấu rồi, thế chẳng phải cậu sắp gặp họa ư?
"A ha ha ha......" Cậu đột nhiên cười khan mấy tiếng, nói, "Trong biển người mênh mông này, có tất cả mấy người giống nhau, hơn nữa hiện tại tối mù, chú nhận lầm cũng không có gì lạ, ha ha ha..... Không có chuyện gì, không có chuyện gì, người có mất tay, ngựa có mất móng, con la đôi khi lại giả làm lừa, chú yên tâm đi, cháu sẽ không nói với người khác chú có mắt không tròng nhận lầm người đâu, vậy.... Thế nhé, cháu xin lỗi không tiếp chuyện nữa!"
Mặc Thiên Tân thiên mã hành không nói, lập tức xoay người, muốn mau chóng rời đi.
"Mặc tiểu thiếu gia, xin chờ một chút!" Người đàn ông đột nhiên gọi cậu lại.
Mặc Thiên Tân tiếp tục đi, chẳng những không ngừng, ngược lại tốc độ tăng lên.
Bảo cậu chờ?
Hắn ngu à?
Đương nhiên là phải chạy, nhưng nếu không chạy được..... Cũng chỉ có thể lại nghĩ biện pháp thôi.
"Mặc tiểu thiếu gia!"
Người đàn ông gọi cậu một tiếng, thấy cậu vẫn không dừng bước, tiếp tục chạy. Hai mắt khẽ nhíu, sau đó bước nhanh đuổi kịp cậu, ngăn cản đường đi của cậu.
"Chú..... Chú muốn làm gì?" Mặc Thiên Tân không tự chủ lui về phía sau, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm phương pháp thoát thân, nhưng....
"Mặc tiểu thiếu gia, thứ cho tôi vô lễ!"
"Cái gì? Vô.... Vô....."
Lời Mặc Thiên Tân còn chưa dứt, hai mắt người đàn ông liền trừng lên, nhanh chóng vươn tay, giống như một lợi đao bổ về phía cổ cậu, trước mắt Mặc Thiên Tân thình lình tối sầm, nháy mắt té xỉu.
Người đàn ông đỡ lấy thân thể nho nhỏ của cậu, sau đó dễ dàng ôm lấy, sải bước bỏ đi.
Dưới bầu trời đêm đen kịt, lại lần nữa khôi phục sự yên lặng....
.....
Biệt thự lầu hai
Thư phòng
"Cốc, cốc, cốc!"
Cánh cửa gỗ phát ra thanh âm dễ nghe, trầm trầm lọt vào tai, nhẹ nhàng mà trầm bổng, nhưng bên trong cửa lại truyền đến thanh âm nguội lạnh nhập vào tim, kinh sợ chấn động.....
"Vào đi!"
Hỏa Diễm nghe được thanh âm, lập tức mở cửa phòng, đồng thời nhường đường, cung kính cúi đầu, nói, "Bách tổng, mời vào!"
Hai mắt Bách Hiên thẳng tắp nhìn bên trong phòng, bước vào, cửa phòng ngay sau đó bị đóng lại.
Mặc Tử Hàn ngồi ở trên ghế sa lon trong thư phòng, hai mắt lạnh lùng nhìn anh ta đi tới trước mặt của mình, khóe miệng từ từ vẽ ra nụ cười tà ác.
"Ngồi đi!" Anh khẽ nói.
Bách Hiên không có lên tiếng, nhưng cũng ngồi ở trên ghế sa lon, đối mặt với anh.
Cặp mắt hẹp dài của Mặc Tử Hàn nhìn thoáng qua khuôn mặt dịu dàng kia, anh cười tà, cầm lấy cái ly trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, sau đó mới nói, "Bách tổng, muốn uống rượu không?"
"Không cần, tôi tới đây cũng không phải muốn uống rượu với anh. Nói đi.... Anh tìm tôi muốn nói chuyện gì?" Bách Hiên đi thẳng vào vấn đề, không muốn cùng anh ta dài dòng.
Hai mắt Mặc Tử Hàn khẽ nhíu chặt, đây là điềm báo lửa giận bùng phát.
"Tôi muốn nói gì, anh hẳn là rất rõ ràng không phải sao?" Anh lạnh lùng nói.
Bách Hiên chống lại tầm mắt của anh, bác bỏ nói, "Tôi không rõ ràng lắm!"
"A....." Mặc Tử Hàn cười khẽ, đặt chiếc ly xuống, sau đó lạnh lùng nói, "Được, anh đã không rõ, vậy tôi liền nói thẳng, Tử Thất Thất có phải là đang ở chỗ của anh hay không?"
"......" Bách Hiên trầm mặc.
Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ nhăn, lộ ra ánh mắt không vui, tiếp tục nói, "Là anh đưa cô ấy từ Anh quốc về Đài Loan?"
"......" Bách Hiên vẫn trầm mặc như cũ.
"Anh từ đầu cũng không nói, nguyên nhân im lặng, là bởi vì bị tôi nói trúng rồi chứ hả!" Lời nói của Mặc Tử Hàn kiên định.
Hai mắt Bách Hiên đột nhiên sáng lên, "Không sai, là tôi, vậy thì thế nào?"
Sắc mặt Mặc Tử Hàn nháy mắt trở nên lãnh liệt, sát khí nồng đậm tựa hồ cũng vây quanh bên người.
"Cô ấy ở đâu?" Anh chất vấn.
"Ở một nơi rất an toàn, ở một nơi anh không tìm thấy được."
"Tìm không được? Anh cho rằng trên thế giới này có chỗ nào tôi không tìm thấy được ư?"
"Đương nhiên có, anh cũng không phải thần, anh cho rằng toàn bộ Trái Đất đều thuộc về anh sao?"
Trong nháy mắt không khí ở giữa hai người giống như Hoả Tinh đụng vào Địa Cầu, kiêu ngạo bùng nổ, trong lúc đó ai cũng không nhượng bộ ai.
"Bách Hiên, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đem Tử Thất Thất lập tức trả lại cho tôi, bằng không......"
"Bằng không anh nghĩ thế nào?" Bách Hiên đột nhiên cắt đứt lời của anh, đánh bạo nói, "Muốn giết tôi sao?"
"Anh cho rằng tôi không dám?" Thanh âm Mặc Tử Hàn âm trầm đáng sợ.
Bách Hiên nhìn cắp mắt đầy giết chóc kia, cũng không có một chút lùi bước.
Từ lúc Hỏa gọi điện thoại tới nói mình là thuộc hạ của anh ta, anh cũng đã đoán được anh ta muốn giết mình rồi, càng biết anh ta không có chuyện gì không dám làm, nhưng.... Anh sẽ không khinh địch để mình vứt bỏ tính mạng như vậy, ít nhất, anh sẽ không chết trong tay hắn ta.
"Anh dám..... Nhưng anh không thể!"
Chân mày Mặc Tử Hàn nhăn lại.
"Tôi không thể?" Anh nghi hoặc lặp lại.
"Đúng vậy! Tôi biết anh muốn giết tôi, cũng dám giết tôi, nhưng anh biết tôi là ân nhân cứu mạng của Tử Thất Thất, cho nên anh không thể giết tôi.... Bởi vì anh sợ.... Anh sợ cô ấy sẽ hận anh cả đời!"
Lời Bách Hiên nói trực tiếp đánh trúng trái tim Mặc Tử Hàn, cơn thịnh nộ của Mặc Tử Hàn nhanh chóng tăng lên.
"Anh quá coi thường tôi rồi, Mặc Tử Hàn tôi không có chuyện gì là sợ hết cả!"
"Phải không?"
"Anh không tin? Vậy có muốn thử không!"
"Được!"
Mặc Tử Hàn đột nhiên đứng lên, bàn tay to nhanh chóng rút ra một khẩu súng lục màu đen, chỉ vào đầu Bách Hiên.
Bách Hiên bình tĩnh nhìn súng trong tay anh.
Bình sinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, không khỏi làm cho anh cảm thấy sợ hãi, nhưng..... Nhưng một chút cũng không úy kỵ.
"A.... Ha ha....." Anh khẽ cười, nụ cười châm chọc.
Lửa giận Mặc Tử Hàn công tâm, ngón trỏ từ từ bóp cò, lạnh lùng mở miệng lần nữa, "Nếu hiện tại đem Tử Thất Thất trả lại cho tôi, tôi tạm tha cho anh một mạng!"
"Không cần, anh nổ súng đi!" Bách Hiên không có chút nào sợ hãi.
Hai mắt Mặc Tử Hàn phẫn nộ từ từ nhíu chặt, ngón trỏ thình lình di chuyển.
"Pằng --" một tiếng vang thật lớn, viên đạn nháy mắt bắn ra.....
Ngoài cửa phòng
Kim Hâm mang theo Tử Thất Thất và Phương Lam đi vào lầu hai biệt thự. Chẳng biết tại sao, càng đến gần chỗ của Mặc Tử Hàn, trái tim Tử Thất Thất lại càng thấp thỏm, càng ngày càng khủng hoảng, mà Phương Lam đi bên cạnh cô, từ lúc đi vào biệt thự liền trầm mặc không nói. Cả người đều lẳng lặng, trầm trầm, vẻ mặt thành thật.
Cửa thư phòng
Cước bộ ba người vừa mới dừng lại, đột nhiên, bên trong cánh cửa truyền đến một tiếng súng vang.
"Pằng --"
Tất cả mọi người khiếp sợ trừng lớn hai mắt, Kim Hâm và Hỏa Diễm vẫn đứng ở cửa phòng lập tức phá cửa mà vào, trăm miệng một lời hô to:
"Điện hạ!"
"Điện hạ!"
Mà sau đó Tử Thất Thất và Phương Lam cũng chạy vào, kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên trong thư phòng, nhìn Mặc Tử Hàn trong tay cầm súng lục màu đen hướng về phía Bách Hiên ngồi ở trên ghế sa lon đối diện.
"Bách Hiên --"
Tử Thất Thất hét to một tiếng, Mặc Tử Hàn thình lình quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô.
Cô ấy tại sao lại ở đây? Cô ấy làm sao lại tới đây?
"Bách Hiên --"
Tử Thất Thất lại một lần nữa lớn tiếng kêu, lập tức chạy tới trước sô pha, hai tay kích động kiểm tra thân thể anh ta, cực kỳ hoảng sợ nói, "Anh không sao chứ? Anh có bị thương chỗ nào không? Bách Hiên.... Bách Hiên..... Anh thế nào rồi? Đạn bắn vào chỗ nào? Anh trả lời em đi, anh nói chuyện đi.... Đừng dọa em......." Cô vội vàng tìm kiếm vết thương ở trên người của anh ta, thanh âm sợ hãi không ngừng run rẩy.
Nhưng là đột nhiên.....
Hai bàn tay to của Bách Hiên bắt được hai tay lạnh như băng của cô, dịu dàng cười nói, "Anh không sao, anh không có bị thương, em yên tâm đi, đạn cũng không có ở trên người anh!"
Không có?
Tử Thất Thất kinh ngạc, hai mắt nhìn đến lưng ghế bên cạnh, trên tấm da màu đen vừa vặn có một lỗ thủng giống như một viên đạn nhỏ.
Bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức trái tim trở nên thấp thỏm, quay đầu lại, nhìn Mặc Tử Hàn đứng ở đối diện.
Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt kích động của cô, vừa mới nghe được thanh âm của cô, thấy vẻ mặt kích động của cô, còn hai tay bọn họ đang nắm chặt.
Lửa giận..... Ở trong lòng âm thầm dâng trào.
Người phụ nữ đáng chết này.....
Cô ta thật to gan.
"Anh ta hiện tại đúng là không sao......" Mặc Tử Hàn lạnh lùng mở miệng, âm trầm nói, "Nhưng lập tức sẽ chết!"
Nói xong, anh lại cầm súng trong tay ngắm vào trái tim Bách Hiên, chậm rãi động đến cò súng.