"Không... Không có gì...." Tử Thất Thất lúng túng trả lời, rất rõ ràng căn bản là không phải không có gì.
"Mẹ, mẹ rốt cuộc làm sao vậy? Bảo mẹ đi mua đồ, vậy đồ đâu rồi? Hơn nữa mẹ còn vội vàng chạy về, là gặp phải quỷ sao?"
"Quỷ?"
Phương Lam nói tiếp, đồng thời đi đến trước mặt Tử Thất Thất, quệt miệng nói, "Nếu thật là gặp phải quỷ, vậy bị dọa nhất định là con quỷ kia, mà không phải cậu ấy, mẹ thấy trên thế giới này người có thể dọa cậu ấy thành như thế chỉ có một!"
"Mẹ nói chính là....." Mặc Thiên Tân đoán, "Ba sao?"
Nghe hai chữ này, cơ thể Tử Thất Thất rùng mình một cái.
"Đúng, là mẹ nhìn thấy anh ta nhưng lại ở ngõ nhỏ dưới lầu!" Cô hoảng hốt nói sự thật.
"Sau đó thế nào?"
"Sau đó thế nào?"
Phương Lam và Mặc Thiên Tân đồng thanh, biểu tình trên mặt đều lộ vẻ nghe trò hay.
"Sau đó.... anh ta bắt được tớ, tớ lấy máy kích điện kích điện khiến anh ta hôn mê!" Tử Thất Thất lược bỏ rất nhiều chi tiết.
"Cũng chỉ có như vậy?" Phương Lam vẻ mặt thất vọng.
"Đúng vậy!" Tử Thất Thất có chút chột dạ.
"Mẹ, mẹ không phải là bỏ bớt chuyện tình quan trọng a?" Mặc Thiên Tân truy vấn.
"Nào.... Nào có!"
"Bằng không mẹ vì sao không nói đến quá trình mẹ bị bắt, ba dùng cách nào bắt được tay của mẹ? Sau đó lại dùng tay làm gì mẹ, còn có lúc mẹ lấy ra máy kích điện, ba đang làm chuyện gì? Chẳng lẽ là làm cái gì cái gì với mẹ?"
"Ừ, không sai, đây mới là mấu chốt!" Phương Lam nói theo.
Tử Thất Thất nhìn vẻ mặt sắc tướng của hai người, cảm giác kích động biến mất thay vào đó là tức giận dâng lên.
"Hai người các cậu, tớ thiếu chút nữa đã bị bắt đi, ngay cả một câu quan tâm cũng không có? Trong đầu lại chỉ toàn nghĩ đến những cái không sạch sẽ gì đó, các cậu có thật là con trai với bạn tốt của tớ không vậy?"
"Mẹ, cái gì gọi là không sạch sẽ gì đó nha? Chúng con lại không nghĩ cái khác, chỉ là muốn biết sau khi ba bắt được mẹ có phát hiện chúng ta ở trên lầu hay không!"
"Đúng vậy, bọn tớ có hỏi cậu với Mặc Tử Hàn OOXX sao? Tớ thấy rõ ràng trong đầu cậu toàn chuyện không sạch sẽ còn dám nói bọn tớ!" Phương Lam nói tiếp.
"Hai người.... Hai người...." Tử Thất Thất sắp bị hai người bọn họ làm cho tức điên.
Vào cái thời điểm này mà còn có thể đấu khẩu cùng cô, cô thật sự không biết trong đầu hai người bọn họ đang suy nghĩ kế hoạch gì.
Khó chịu!
Căn bản là bình tĩnh chẳng được!
"Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tớ đi nghỉ!" Cô lạnh lùng nói xong rồi nhanh chóng vào phòng ngủ, khóa cửa.
Phương Lam và Mặc Thiên Tân nhìn cô nổi giận đùng đùng, sau đó nhìn nhau.
"Mẹ tiểu Lam, chúng ta có phải hơi quá đáng không a? Mẹ thật sự tức giận!"
" Ách.... Hẳn là mỗi ngày sẽ không có chuyện đi.... Có lẽ!"
" Ai......"
" Ai...."
Hai người cùng thở dài, đôi lông mày nhăn lại.
......
Bên trong phòng ngủ
Tử Thất Thất đứng ở trong phòng trống trơn, trên mặt đất đơn giản chỉ có một bộ chăn đệm.
Cô khó chịu đi đến cửa sổ, nhìn xuống cái ngõ nhỏ kia.
Kim Hâm hẳn là đến đây rồi? Bọn họ hẳn là đi rồi? Anh không có việc gì chứ? Có thể hay không vì điện giật mà lưu lại di chứng?
Anh khi đó nói cô có phải quên cầm theo vật gì, cho nên anh hẳn là cũng không biết cô hiện tại đang ở trên lầu thứ hai nhà mình? Cho nên nơi này tạm thời vẫn an toàn? Thế nhưng....
Vì sao đêm khuya anh còn muốn đến nơi này?
Anh tới làm gì?
Đột nhiên trong đầu nghĩ đến chuyện hô hấp nhân tạo cho anh ta, nháy mắt, hai gò má bắt đầu nóng rần lên.....
Hiện tại bản thân mới ý thức được, hai người bọn họ hôn môi, không....... Đó là hô hấp nhân tạo mới đúng, nhưng mà đã chạm vào lại không chỉ một lần, cô lại còn chủ động.....
"A...." Cô mệt mỏi thở dài.
Đêm nay tuyệt đối là đêm tệ nhất.
Tệ hết biết rồi.....
Cô phải ngủ thế nào?
※※※
Biệt thự Mặc gia
Mặc Tử Hàn ngồi trên sô pha cả một đêm, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh đôi môi của Tử Thất Thất....
Anh thật sự càng ngày càng không hiểu cô gái đó, một hồi tức giận hận không thể giết anh, một hồi vừa sợ hãi anh chết, rốt cuộc trong lòng cô là hi vọng anh chết, hay là hi vọng anh sống?
Lòng của cô gái, mò kim đáy biển!
Anh cuối cùng những lời này có ý nghĩa gì, lúc đầu thực sự đoán không ra, cũng nhìn không thấu, cho dù dùng đủ loại phương thức suy luận, cũng hoàn toàn không nắm giữ được tâm tư của cô.
Cô ngày đó thật giống như là một đóa mây trắng.... Dù cho gần ngay trước mắt, cũng sờ không được, cho dù tìm được, cũng bắt không được.....
“Rầm, rầm, rầm!”
“Rầm, rầm, rầm!”
“Rầm, rầm, rầm!”
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, thế nhưng Mặc Tử Hàn lại hoàn toàn không có nghe thấy, rơi vào trong ảo tưởng.
Bỗng nhiên cửa phòng tự ý mở ra, Kim Hâm đứng ở cửa phòng nhìn Mặc Tử Hàn ngồi trên sô pha.
" Điện hạ..... Điện hạ..... Điện hạ...."
" Điện hạ ——"
Anh gầm nhẹ, thanh âm rung trời chuyển đất.
Mặc Tử Hàn sửng sốt, màng tai hơi đau nhức.
" Sao.... Làm sao vậy?"
Bình tĩnh trước sau như một vậy mà lần đầu tiên lúng túng như vậy, ngay cả nói cũng bắt đầu ngấp ngửng.
Chết tiệt!
Mặc Tử Hàn âm thầm mắng chửi bản thân!
Anh không thể lại bị Tử Thất Thất nhiễu loạn tâm trí, anh phải bình tĩnh, phải hoàn toàn tỉnh táo lại. Anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, chuyện hợp nhất công ty còn có rất nhiều chi tiết phải xử lý, còn đám lão già kia mặc dù đã tuân theo anh, nhưng cũng vẫn còn mấy người đang âm thầm mưu tính cái gì, chẳng hạn như.... Chú Chung kia....
"Điện hạ!" Kim Hâm đi tới trước mặt anh, hơi khom lưng cúi đầu, cứng nhắc nói, "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh muốn xuống phòng ăn dùng hay dùng ở đây?"
Bữa sáng?
Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn về phía cửa sổ, bị ánh sáng làm nhói nhói con mắt.
Hiện tại đã là sáng sớm? Anh ngồi ở chỗ này suốt một đêm? Hơn nữa cả một đêm đều nghĩ đến cô gái đó?
SHIT!
Đáng chết!
"Bữa sáng sẽ không dùng, tôi không muốn ăn, tôi để cậu theo dõi Tử Thất Thất, hiện tại có cái gì không?" Anh lạnh giọng hỏi.
"Tử tiểu thư cũng không có bất luận hướng đi gì, nhưng là bạn tốt Phương Lam của cô ấy sáng sớm ra ngoài hai lần, lần đầu tiên đi mua bữa sáng, mà lần thứ hai là tới cục quản lý xuất ngoại!"
Xuất ngoại? "Bọn họ muốn ra nước ngoài?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Đúng vậy, tôi đã phái người điều tra, Tử Thất Thất tiểu thư dường như có hộ chiếu, mà lần này cần làm là hộ chiếu của Thiên Tân thiếu gia!"
Đôi lông mày của Mặc Tử Hàn càng nhíu càng chặt!
Cô gái đó lại có thể muốn dẫn con anh cùng chạy trốn ra nước ngoài?
Cô tưởng là có thể được sao!
"Kim Hâm, chuẩn bị xe!" Anh lạnh lùng ra lệnh, đứng lên.
"Vâng!"
Trải qua một buổi tối anh ít nhiều cũng đã bình tĩnh lại, nếu hiện tại gặp lại cô anh tự tin có thể khống chế tốt biểu tình của mình, cho nên đến lúc gặp lại bắt cô về, cũng nên đặt trên cổ cô một dây xích, để cô thành thành thật thật nghe lệnh anh.
A....
Tử Thất Thất, cô cũng biết....
Bị tôi nhìn trúng, là một loại tội nghiệt như thế nào?
※※※
Khu nhà Hạnh Phúc
Lầu 4
Sau khi Phương Lam đi ra ngoài, Mặc Thiên Tân và Tử Thất Thất bầu không khí trong lúc đó có chút xấu hổ.
"Mẹ, mẹ còn tức giận sao?" Mặc Thiên Tân đến bên cạnh cô đợi cô trả lời.
" Không có!" Tử Thất Thất lạnh lùng đáp.
"Mẹ, mẹ đừng tức giận, ngày hôm qua là con không đúng, là con sai, đều là con không tốt, con không nên tò mò giữa mẹ và ba xảy ra chuyện gì, cho dù hai người có xảy ra chuyện, con cũng có thể nói hai người chưa từng có chuyện gì, không đúng, con căn bản là không nên hỏi hai người có chuyện gì hay không, nhưng mà.... Kỳ thực hỏi một chút cũng không sao chứ? Dù sao con cũng đã lớn rồi, đây cũng là thành quả của hai người nha, cho nên hai người cứ mặc sức làm chuyện gì gì đó, nói không chừng lại tạo ra một người mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, một đại soái ca giống con đây!"
Cái gì?
Nghe một chuỗi dài loạn thất bát táo của cậu, Tử Thất Thất càng thêm khó chịu.
"Tiểu tử thối, con tốt nhất nên cách xa mẹ một chút, bằng không mẹ cũng không dám bảo đảm con đêm nay còn có thể trông thấy mặt trăng!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói, quả đấm thép đã nắm chặt.
Mặc Thiên Tân hơi run rẩy, hai chân bất giác lùi về sau lại vừa vặn đứng ở phía trước cửa sổ.
Thấp thỏm trầm mặc, sau đó rầu rĩ nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, phát hiện một chiếc Porsche màu đen đứng ở dưới lầu, mà đi ra từ trong xe đúng là vị ba ba đại nhân thân ái của cậu.
"Mẹ mẹ...." Cậu kích động gọi.
"Xú tiểu tử, con đem lời mẹ xem như gió thoảng bên tai sao?" Tử Thất Thất bộ dáng y hệt hung thần ác sát.
"Mẹ mẹ, mẹ mau nhìn, ba đến...."