Anh ta tỉnh sao?
Không, vốn anh ta không có ngủ là anh ta giả vờ.
Chợt, Mặc Tử Hàn bắt lấy tay cô, thình lình ngồi dậy đồng thời kéo cô vào ngực anh, tay kia cuốn lấy thân thể cô, để cô ngồi trên đùi đưa lưng về phía anh.
“Bịch” một tiếng, văn kiện rơi xuống mặt đất.
Chính lúc đấy, Mặc Tử Hàn đưa tay phải ra che kín mắt cô, tầm mắt Tử Thất Thất trong nháy mắt trở nên đen kịt.
“Cô vừa muốn làm gì tôi? Câu dẫn? Hay là đánh lén?” Anh tới gần bên tai cô tà mị nói.
Tử Thất Thất cau mày đè nén tiếng tim đập dồn dập không khống chế được.
“Anh nghĩ quá nhiều rồi, tôi không có chút hứng thú nào với cơ thể anh cả!”
“Vậy cô muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn nhìn khuôn mặt anh một chút để xem nó hình dạng gì.”Cô không hề dấu giếm nói ra ý định của mình.
Chết thì chết, thay người thì thay người, cô không có gì phải sợ hãi.
“Khuôn mặt? Cô rất muốn biết tôi như thế nào?” Anh hỏi.
“Đúng”
Khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên nụ cười tà ác.
“Mặc dù tôi rất vui khi mà bản thân có thể khiến cho phụ nữ sinh ra hứng thú, nhưng mà thực sự rất tiếc là, con người của tôi có một cái tật xấu, chính là cô càng muốn xem, tôi lại càng không muốn cho cô thấy, như vậy… cô càng duy trì lòng hiếu kỳ, không ngừng muốn thấy tôi, nhớ tôi…”
Tử Thất Thất giận dữ, hai tay nắm chặt.
“Vậy thật có lỗi, tôi cũng có một tật xấu, chính là người khác càng không muốn để tôi nhìn thấy thứ đó, tôi càng phải nhìn!” Cô nói xong, hai tay bắt lấy cái tay đang giữ mình, xoay người cúi xuống, hai chân tách ra, ổn định trọng tâm, sau đó dụng lực đẩy vai anh ngã xuống.
Thế nhưng trước khi động tác cô hoàn thành, Mặc Tử Hàn đã vươn tay trái nắm lấy tóc cô, dùng sức nắm kéo xuống.
“A” Tử Thất Thất bị đau kêu lên, ép buộc phải nhấc đầu lên.
Mặc Tử Hàn nhân cơ hội bỏ tay trái ra, đồng thời tay phải cầm lấy tóc cô, quay về phía ghế sô pha, dùng sức đè xuống.
Cả khuôn mặt Tử Thất Thất bị ép chặt xuống ghế sô pha mềm mại, tầm mắt lại bị che khuất.
“Buông ra” Cô kêu to.
Tại sao người đàn ông này thân thủ tốt như vậy? Lại có thể dễ dàng chế ngự cô?
Anh ta là ai?
“A…” Mặc Tử Hàn chợt cười khẽ, nói: “Đối với một người phụ nữ mà nói, thân thủ của cô không tồi, nhưng đáng tiếc, đối thủ của cô lại là tôi.”
“Anh không phải tổng giám đốc tập đoàn Kim King, anh không phải King, anh là ai? Chẳng lẽ… anh là Mặc Tử Hàn?” Cô nói to suy đoán, đồng thời sử dụng lực giãy dụa.
“Mặc Tử Hàn?”
Mặc Tử Hàn ngờ vực lặp lại tên mình, chậm rãi khom người dán trên lưng của cô, giả vờ nghi hoặc nói: “Mặc Tử Hàn là ai? Tôi không biết người như vậy, nhưng tôi có thể khẳng định với cô, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Kim King, tên của tôi là King”
Cái gì?
Anh ta không phải Mặc Tử Hàn?
Tử Thất Thất kinh ngạc nhưng vẫn không tin.
“Anh gạt người! Nếu không phải Mặc Tử Hàn, vậy để tôi thấy khuôn mặt anh!”
“Được”
Anh bất ngờ thẳng thắn đồng ý.