Chẳng lẽ là Mặc Tử Hàn?
Anh ta nhanh như vậy đã tìm lên đây?
Tim Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân bắt đầu đập dữ dội, hai tròng mắt đều nhìn chằm chằm cửa phòng giống như nhìn Quỷ Môn quan vậy.
"Mẹ,..... mẹ, mẹ đi mở cửa nha!" Mặc Thiên Tân lưỡng lự mở miệng.
"Vì sao là mẹ?" Tử Thất Thất thấp thỏm hỏi.
"Bởi vì mẹ là trưởng bối nha, chẳng lẽ mẹ không biết cái gì gọi là trường ấu hữu tự sao? Cho nên mẹ, mẹ không cần khách khí, đến đi, lấy ra gan hùm mật gấu của mẹ, dũng cảm xông lên phía trước đi!" Mặc Thiên Tân nắm hai tay thành đấm, làm ra động tác tay cố lên.
Xông lên phía trước?
Phía trước kia có thể là một cái hố lửa!
Nó vậy mà có thể đem mẹ mình đẩy vào hố lửa.... thằng nhóc chết tiệt này, nó sao có thể....
Bất quá.... quên đi!
Là phúc không phải họa, là họa tránh không thoát!
Tử Thất Thất lấy đủ dũng khí, cổ vũ đủ tinh thần can đảm, đi nhanh tới cửa phòng.
Ngập ngừng vươn tay, bắt lấy tay nắm, sau đó chậm rãi mở ra, kinh ngạc nhìn người nào đó đứng ở cửa phòng.
"Hi! Buổi tối tốt lành, tớ thân ái gửi tới Thất Thất...."
Phương Lam mang theo hai cái túi plastic thật to, vẻ mặt vui vẻ bổ nhào về phía cô, còn hôn một cái thật kêu vào má cô.
(O﹏O|||)~
Tử Thất Thất mặt đầy hắc tuyến!
Đây.... Đây.... Đây.... Đây là cái tình huống gì?
Vì sao Phương Lam lại tới đây? Nhưng lại cầm hai túi đồ thật to mua ở siêu thị....
Ai có thể nói cho cô, rốt cuộc đây là có chuyện gì?
Tử Thất Thất đứng ở cửa, không cách nào khôi phục!
" Ai nha! Mẹ tiểu Lam tới, mẹ sao không tự vào mà còn ấn chuông? Mẹ không phải có chìa khóa sao?" Mặc Thiên Tân niềm nở tiếp nhận cái túi trong tay cô.
" Oh! Mẹ đang cầm đồ, hơn nữa còn biết các ngươi ở bên trong, cho nên lười lấy chìa khóa, trực tiếp ấn chuông cửa! Làm sao vậy?"
" Không có gì, chẳng qua là dọa người nào đó ba hồn mất bảy phách, mẹ xem, vẫn còn đứng ở cửa kìa!"
"Hử?"
Phương Lam nghi hoặc nhìn về phía Tử Thất Thất sững sờ ở cửa!
Không nghĩ tới cái chuông cửa vang liền đem cọp mẹ từ trước đến nay luôn cả gan làm loạn trấn lui, thật đúng là thú vị nha.
"Tôi nói hai người các cậu....."
Tử Thất Thất rốt cục lấy lại tinh thần, phẫn nộ đã phá tan lý trí cô, đằng đằng sát khí đến trước mặt bọn họ, nghiến răng nghiến lợi chất vấn, "Hai người các cậu có phải hay không nên giải thích một chút cho tôi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
" Cái gì? Mẹ hiện tại chưa nhìn ra chuyện gì xảy ra sao? Đều rõ ràng như vậy!"
" Đúng, đúng!" Phương Lam ở bên cạnh đón ý nói hùa.
Tử Thất Thất lửa giận bốc tận mây xanh!
" Nói rõ ràng cho tôi!" Cô hét lên.
" Được được được, nói thì nói, cậu hét cái gì a, nếu đến tai người dưới lầu, tớ xem cậu làm sao bây giờ!"
Người dưới lầu?
Tử Thất Thất lập tức ngậm miệng!
Cô nói chính là Mặc Tử Hàn sao? Bằng không không có người tới nhà cô! Anh ta đã tìm tới đây sao? Hơn nữa hiện tại ngay dưới lầu?
Phương Lam nhìn sắc mặt dần trở nên tái nhợt của cô, lập tức giải thích nói, "Cậu yên tâm, khi mình đến bọn họ đã đi, hiện tại không có ở dưới lầu, bất quá cũng không thể tùy tiện đi ra, tốt nhất là hoạt động ban đêm, chờ yên ổn vài ngày làm thủ tục mang Thiên Tân xuất ngoại, tớ lập tức tiễn các người đi Anh quốc!"
Anh quốc?
"Hai người.... Chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng từ đầu tới đuôi cho tôi!" Tử Thất Thất đầu đầy vụ thủy.
Vài tiếng đồng hồ trước cô vội vàng thu dọn đồ đạc cùng vài món quần áo, chuẩn bị cùng Thiên Tân chạy trốn, Thiên Tân cực kỳ bình tĩnh nói với cô, cậu có một địa phương cực kỳ an toàn, Mặc Tử Hàn khẳng định tìm không được, cô bán tín bán nghi đi theo cậu lên lầu, không nghĩ tới Phương Lam đột nhiên xuất hiện giống như đã biết trước, mang theo hai túi gì đó, lại còn nói cái gì mà đi Anh quốc.
Hai người này.... Suy cho cùng đang làm cái quỷ gì?
" Kỳ thật.... "Phương Lam nghiêm túc, chầm chậm nói, "Tớ với Thiên Tân đã sơm bàn bạc qua, nếu Mặc Tử Hàn tìm tới đây, các cậu muốn bỏ chạy như thế nào, hơn nữa tớ cũng đang muốn dọn nhà, mà căn phòng trên lầu đúng lúc không ai dùng, ngẫm lại cảm tình chúng ta nhiều năm như vậy, tớ không nói hai lời liền thuê, đúng lúc nhất cử lưỡng tiện, các cậu gặp nguy hiểm, nơi này là nơi an toàn nhất, mà tớ ở bên ngoài có thể giúp các cậu làm hết mọi chuyện đơn giản, như vậy là có thể thần không biết quỷ không hay chạy trốn!"
Hoàn toàn chính xác!
Tử Thất Thất cũng phải công nhận đó là một biện pháp hữu hiệu, nhưng mà cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Hai người kia.... Thật sự rất kỳ lạ!
"Các cậu nói, các cậu không phải là có mục đích khác?"
" Nào có nào có, chưa hề chưa hề!"
" Nào có nào có, chưa hề chưa hề!"
Hai người trăm miệng một lời, mười phần giống như hai mẹ con ăn ý.
Tử Thất Thất nhìn bọn họ càng cảm thấy không thích hợp!
Đột nhiên nhăn hai hàng lông mày lại, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ!
~(|||←﹏←)...... (→﹏→|||)~
Phương Lam và Mặc Thiên Tân tầm mắt nhìn ra chỗ khác, bộ dáng có tật giật mình.
Nhưng..... Cho dù bị xem thấu, bọn họ cũng đã phát thệ, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không nói mục đích cuối cùng!
" Này, hai người..... Nói sự thật mau" Tử Thất Thất tức giận ép hỏi.
"Me, mẹ lại tức giận sao, chính cái gọi là tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri.(*) Biết thì thế nào, không biết thì thế nào? Cả một đời người, hồ lí hồ đồ (**) mới xem là.... hiểu biết!"
"Ta phi!" Tử Thất Thất dứt khoát bác bỏ lời cậu nói.
"Tớ nói Thất Thất, cậu sao càng ngày càng thô lỗ, thật là.... Bọn tớ nhất định không nói, lần này cậu có bản lãnh thì đi tìm người hỏi một chút nha!" Phương Lam dương dương tự đắc, trên mặt tươi cười mi phi sắc vũ.
Bí mật lần này tuyệt đối chỉ có trời biết đất biết, cô biết, Thiên Tân biết, dứt khoát sẽ không có người thứ ba biết!
"Các cậu... Hai người...."Tử Thất Thất lửa giận bốc lên tận trời.
" Thế nào? Cậu cắn tớ?"
" Thế nào? Mẹ cắn con?"
Hai người lại đồng thanh lần nữa, vô cùng phối hợp trực tiếp khiến cô gái nào đó tức điên.
" Được, đây chính là các cậu nói, tớ hôm nay liền cắn chết các cậu, xem các cậu có nói hay không....." Tử Thất Thất tức giận nói xong, liền mở miệng to hướng về phía hai người xông tới.
"Oa, mẹ, bình tĩnh một chút nha, con đường làm người còn rất dài, mẹ cũng đừng thoái hóa nha..... Oa..... PP của con...." cậu bé nào đó kêu rên.
"Tớ nói Thất Thất, bình tĩnh a bình tĩnh, làm gì đến mức cắn người chứ? Không bằng tớ đổi phương thức dịu dàng.... Oa.... Không được sờ ngực....." người nào đó hét lên.
Bầu không khí khẩn trương nháy mắt liền trở nên ấm áp....
Cuộc sống ba người, tựa như hạnh phúc như trước đây! Nhưng là.... Nguy hiểm lại càng lúc càng gần!
※※※
Biệt thự Mặc gia
Mặc Tử Hàn trở lại phòng ngủ, phiền muộn ngồi trên sô pha, mày vẫn không có giãn ra.
Bọn họ đi đâu? Anh theo dõi vậy mà vẫn có thể chạy trốn?
" Đáng chết!" Anh thấp giọng mắng.
Chẳng lẽ anh nuôi toàn là một đám phế vật, ngay cả một cô gái và một thằng nhóc cũng không trông được?
Bực dọc! Bực dọc! Bực dọc!
Lúc đầu anh luôn bình tĩnh, ở trong tù ròng rã suốt bảy năm cũng không có bực dọc như vậy, vì sao gặp lại cô gái đó, toàn bộ thế giới giống như rối loạn hết cả?
Hơn nữa vì sao mọi chuyện về cô, toàn bộ đều vượt ra khỏi suy nghĩ của anh?
Rõ ràng là nắm cô trong lòng bàn tay, nhưng mà hiện tại.... lại chạy.
Đáng chết!
Cô gái chết tiệt.
Anh cho dù phải lật hết cả Đài Loan lên, cho dù phải lật tung địa cầu này một lần, cũng nhất định phải bắt được người.
"Tử Thất Thất ——"
Anh phẫn nộ gầm gừ, tay phải hung hăng nắm lại thành đấm đánh về bàn trà thủy tinh.
"Rầm!" một tiếng, toàn bộ bàn trà bị đập nát.
....
Tối ngày hôm sau.
Tròn một ngày không có tin tức, Mặc Tử Hàn càng ngày càng nóng nẩy.
Tâm phiền ý loạn đến không cách nào bình tĩnh!
Rõ ràng tìm người theo dõi bọn họ, rõ ràng phái ra nhiều người như vậy tìm kiếm dọc đường thế nhưng một chút tin tức cũng không có.
Chẳng lẽ bọn họ phi thiên độn địa? Chẳng lẽ bọn họ có thuật ẩn thân?
Rốt cuộc không thể kiên nhẫn đợi được, Mặc Tử Hàn đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Kim Hâm vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy anh đi ra vội vàng cúi đầu, kêu một tiếng, "Điện hạ", sau đó liền đi theo phía sau anh.
"Đừng đi theo tôi!" Mặc Tử Hàn gầm nhẹ ra lệnh.
"Vâng" Kim Hâm dừng lại!
Anh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Mặc Tử Hàn, vùng lông mày không khỏi nhăn.
Chưa bao giờ thấy điện hạ vội vàng như thế, phải nói, cho tới bây giờ điện hạ chưa từng vội vàng hấp tấp, thế nhưng lúc này đây lại bởi một người phụ nữ mà tức giận, phẫn nộ, phiền lòng....
Xem ra điện hạ đối với cô đã động chân tình!
Chẳng qua là.... Chính anh không có phát hiện!
Có lẽ, không lâu nữa, bên trong biệt thự vắng vẻ này sẽ có thêm hai bóng dáng, một người là người tương lại thừa kế Mặc gia, mà người khác chính là phu nhân....
"Phu nhân....." Anh bất giác kêu thử, có loại cảm giác không thể nói rõ, cảm giác khó hiểu.
※※※
Khu nhà Hạnh Phúc.
Một chiếc Porsche màu đen dừng lại, Mặc Tử Hàn ngồi trên xe, ngửa đầu nhìn tầng thứ ba của khu nhà, nhìn cửa sổ căn hộ của Tử Thất Thất.
Vì sao?
Vì sao anh không tự giác mà lại tới nơi này?
(*):Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri: Hiểu, biết mà biết mình hiểu biết, thì gọi là hiểu biết. Không hiểu, không biết mà tự biết mình không hiểu, không biết thì xem như đã tự hiểu biết rồi vậy
(**): hồ lí hồ đồ: nhận thức mơ hồ, không rõ lí lẽ