Sao có thể như vậy… Khương Chi Chi thì làm sao mà xứng?
“Ái chà, Chi Chi, đáng lẽ con nên sớm nói ra mới phải!”
Thái độ của Khương Bác hoàn toàn trái ngược với Khương Nhược Vi, vừa nghe thấy Nguyên Cận Mặc thì vui sướng phát điên: “Yên tâm đi, bố là người thông minh, chắc chắn sẽ không quấy rầy các con đâu.”
Nghe mà xem… Chính miệng cậu hai đã thừa nhận mình đang hẹn hò với Khương Chi Chi.
Điều này chứng tỏ một điều rằng, chắc chắn cậu hai có ấn tượng tốt với Khương Chi Chi… Vậy thì mối quan hệ thông gia giữa hai nhà họ Nguyên và nhà họ Khương càng ngày càng vững chắc, ông ta cũng có thể yên ổn ngồi trên cái ghế bố vợ.
Về sau nhà họ Khương đã có nhà họ Nguyên làm chỗ dựa, vậy thì chẳng phải Khương Bác có thể lộng hành ở Thành Đô ư?
Tay phải ông ta dùng sức kéo đứa con gái bên cạnh không chút do dự, động tác còn nhanh hơn lúc đến.
Khúc nhạc dạo này đã bị Khương Chi Chi quẳng ra sau đầu trên đường quay về biệt thự.
Kết thúc một ngày hẹn hò, khi Khương Chi Chi đang định quay về phòng nghỉ ngơi thì bị một người gọi lại.
Sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông: “Có hài lòng với buổi hẹn hò hôm nay không?”
Ngữ điệu bình thản tự nhiên, ai không biết còn tưởng anh đang chuẩn bị đi họp.
Khương Chi Chi mím môi cười khẽ, nghiêm túc đánh giá: “Tôi thích lắm.”
So với việc lãng phí thời gian một cách vô nghĩa vào những buổi đi chơi thăm thú, cô thích kiểu hoạt động làm phong phú kinh nghiệm của bản thân thế này hơn.
“Tốt lắm.”
Anh lạnh nhạt khẽ gật đầu, trong đôi mắt tĩnh mịch chợt lóe lên một tia sáng, tự nhiên như không nắm lấy tay phải Khương Chi Chi, đặt một nụ hôn hơi lành lạnh lên mu bàn tay cô.
“Nếu hài lòng thì tôi cũng nên đòi chút quyền lợi chứ nhỉ?”
Không đợi Khương Chi Chi kịp phản ứng lại, tay phải đã được nhẹ nhàng thả xuống, ngước mắt nhìn lên cũng chỉ thấy bóng dáng dong dỏng kia rời đi.
Từ trước đến nay bước chân anh luôn nhẹ nhàng thong dong, vậy mà hôm nay lại trông hơi luống cuống.
Khương Chi Chi nhẹ nhàng xoa lên nơi ấm áp trên mu bàn tay, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Hôn xong là lập tức bỏ chạy… Nguyên Cận Mặc học được trò này từ bao giờ vậy?
Đại học Ngọc Xuyên.
Bước vào cổng trường, trên hai hàng cây long não treo đầy những bóng đèn màu và dây lụa, bầu không khí phấn khởi nhân ngày kỷ niệm thành lập trường càng lúc càng nồng.
Tới trưa, tiết học chuyên ngành nhanh chóng kết thúc, Khương Chi Chi nương theo tiếng chuông tan học mà dọn dẹp giấy bút trên bàn, Hà Mẫn đứng trên bục giảng, bỗng lên tiếng châm chọc.
“Khương Chi Chi, tuần sau là ngày kỷ niệm thành lập trường rồi, đến lúc đó nhớ đừng làm mất mặt cả lớp!”
Chỉ trong một thoáng, tất cả ánh mắt trong phòng học đều đổ dồn lên người Khương Chi Chi.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trào phúng của Hà Mẫn, không mặn không nhạt trả lời một câu: “Không phiền cô quan tâm.”
Cô cầm túi xách lên, gọi Nông Y rồi hiên ngang đi thẳng ra khỏi phòng học.
Hà Mẫn còn không được cô liếc lấy một cái, ôm ngực tức đến nổ phổi!
Trong tiệm trà sữa.
Tay Nông Y cầm một ly trà sữa lạnh buốt, lo lắng không thôi: “Chi Chi, cuối tuần này là ngày kỷ niệm thành lập trường, cậu có chắc là không sao không, có cần tớ giúp một tay không?”
Chuyện trường quan trọng như vậy, nếu lỡ mất mặt, ảnh hưởng sẽ rất lớn.
“Yên tâm đi, tớ tự có tính toán.”
Khương Chi Chi dùng ánh mắt an ủi nhìn Nông Y, trong lòng không hề sợ hãi chút nào.
Nhưng Nông Y vẫn không yên tâm, ngay khi cô ấy còn muốn hỏi thêm vài câu, bên cạnh bỗng có một giọng nói êm tai vang lên: “Xem ra đàn em tài năng xuất chúng, là người ca hát lẫn nhảy múa vượt trội, chắc chắn có thể tỏa sáng rực rỡ vào ngày thành lập trường.”
Hai người ngẩng đầu lên, là Quan Vân Dao.
Đối phương hé miệng cười khẽ, nói: “Chỗ ngồi trong tiệm trà sữa đều có người cả rồi, không ngại cho chị ghép bàn chứ?”
“Không ngại…”
Nông Y lắc đầu theo quán tính, còn ngồi nhích vào bên trong, chừa một chỗ cho Quan Vân Dao.
Quan Vân Dao cảm ơn, vừa mới ngồi xuống đã đổi thành giọng lo lắng, ánh mắt chuyển sang Khương Chi Chi: “Em không sao chứ, hai hôm trước chị cũng mới biết Tiểu Vũ làm ra chuyện quá đáng như vậy, xin lỗi em.”
Đôi mắt Khương Chi Chi lóe lên, giương mắt nhìn cô ta: “Cảm ơn đã quan tâm.”
“Chi Chi, cậu không sao chứ?”
Nông Y ngồi một bên, nghe thấy tin này mà giật nảy mình, Khương Chi Chi nhẹ nhàng nắm tay cô ấy: “Không sao.”
Cô ngước đầu hỏi lại: “Như cô đã nói rồi đấy, đó là lỗi của Tần Vũ, không phiền đàn chị đến đây xin lỗi thay cô ta.”
Giọng nói lạnh lùng hơn trước không ít, trong mắt còn mang theo ý dò xét.
“Ôi chao… Chị là bạn thân của Tiểu Vũ, vậy mà không khuyên cô ấy, chị cũng có một phần trách nhiệm.”
Mãi lâu sau Quan Vân Dao mới ủ rũ lên tiếng, trong giọng ngập tràn áy náy: “Thật ra trong lúc nhất thời Tiểu Vũ không giữ được lý trí, không biết cậu ấy nghe được tin… em đã mang thai từ đâu.”
Ánh mắt cô ta nhìn lướt qua phần bụng dưới thon gọn của Khương Chi Chi, hơi dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Cậu ấy quýnh lên mới có thể làm ra chuyện như vậy, cũng may chưa xảy ra chuyện gì lớn.”
Mang thai ư?
Trong mắt Khương Chi Chi chợt lóe lên một tia âm trầm lạnh lẽo.
Chẳng trách ngày đó hai tên cơ bắp kia lại cứ đánh vào bụng cô, thì ra là muốn hại cô “sảy thai”!
Như vậy thì mọi thứ đã trở nên rõ ràng.
Lòng dạ Tần Vũ đúng là độc ác!
Cô bỗng cảm thấy hối hận, đáng ra vào ngày “trả thù” đó phải ra tay mạnh hơn mới phải! Loại người tùy ý xem mạng người như cỏ rác như vậy vốn không xứng được sống trên thế giới này.
Chờ đến lúc tỉnh hồn lại, vị trí đối điện đã không còn bóng dáng người kia, Nông Y mới nói cho cô là Quan Vân Dao nói xong đã rời đi rồi.
“Đàn chị Quan đúng là tốt bụng, còn nói ra bí mật như thế cho cậu, rõ ràng là do bạn thân chị ấy giở trò quỷ.”
Nông Y hút một hơi trà sữa, lẩm bẩm nói: “Thật không ngờ trên thế giới này lại còn có người phụ nữ ác độc tới vậy, chị Quan cũng chỉ bị cô ta vạ lây mà thôi.”
Người tốt ư? Vạ lây sao?
Khương Chi Chi nở nụ cười lạnh.
Quan Vân Dao vẫn giống như kiếp trước, cái gì mà vô ý xin lỗi, để lộ thông tin, cho cô một ân tình.
Đắp mặt nạ “người tốt” lên, giỏi nhất là thu mua lòng người.
“Ừ, lần sau gặp lại, chắc chắn phải cảm ơn chị ta một tiếng.”
Khương Chi Chi che đi sự lạnh lẽo dưới đáy mắt, khẽ nở một nụ cười, một hơi uống cạn cà phê trong cốc.
Khoảng thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, gần tới cuối tháng, Phù Sinh vẫn luôn ngập tràn công việc.
Khương Chi Chi xử lý giấy tờ trong tay, ti vi tinh thể lỏng treo trong phòng phát tin tức trong ngày.
[Thứ năm tới đây, chương trình giọng ca giấu mặt sẽ chào đón vòng thách đấu mới, có tiếng hát thánh thót của cô, phải chăng có thể vùng lên phản kích, nghênh đón sự lột xác…]
Giọng nói của nữ MC êm tai dễ nghe vọng tới như tiếng sáo thổi, len lỏi vào tai từng người.
Mấy nhân viên vốn đang làm việc chợt dừng tay, không tự chủ mà bị hấp dẫn.
“Trời, giọng hát hay quá!”
“Tôi có cảm giác như đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải…”
“Tôi vẫn luôn theo dõi chương trình giọng ca giấu mặt này, không biết tập kế tiếp sẽ mời vị ca sĩ gạo cội nào, giọng ca này đúng là đỉnh của chóp!”
Khương Chi Chi hơi giật mình, lập tức nghe thấy phía sau vang lên từng tiếng ngạc nhiên: “Giọng hát này… Chi Chi, là Diêu Băng đúng không?”
Du Ánh đi đến bên cạnh Khương Chi Chi, nhẹ giọng nói: “Trước đó Diêu Băng đã từng hát bài này cho tớ nghe rồi, tớ từng nghe rồi!”
Khương Chi Chi cũng không có ý định giấu diếm: “Ừ, đây là bài đầu tiên Diêu Băng biểu diễn sau khi trở lại.”
Cũng là tiết mục mà cô và Lữ Nguyệt đã chọn ra sau khi cẩn thận bàn với nhau.
“Tớ dám đảm bảo, chờ bọn họ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Diêu Băng, chắc chắn sẽ ngạc nhiên tới lọt tròng mắt!”
Du Ánh che miệng cười trộm, hai người vừa trao đổi một ánh mắt ngầm cho nhau thì bắt gặp một bóng dáng mặc áo blouse trắng lung lay sắp đổ cách đó không xa…
“Khinh Ca!”
Khương Chi Chi là người đầu tiên vọt đến đỡ người ngồi xuống ghế, Du Ánh vội vàng mang một ly nước ấm tới.
“Tôi không sao, đột nhiên bị tụt huyết áp mà thôi…”
Cô ta ngẩng đầu để lộ khuôn mặt tái nhợt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Xin lỗi, làm phiền các cô rồi.”
“Khinh Ca, nếu cảm thấy không khỏe thì về nghỉ trước đi.”
Khương Chi Chi không đồng ý với cô ta: “Hay là xin công ty cho nghỉ vài ngày đi, sức khỏe quan trọng hơn, cô về điều dưỡng mấy ngày đi đã.”
Vừa mấy ngày chưa đến công ty mà Khinh Ca trông gầy rộc hẳn đi, áo khoác trắng choàng lên người như đung đưa theo gió.
Bàn tay cầm ly nước ấm run lên, Giang Khinh Ca chỉ cười cười: “Cô làm phức tạp hóa mọi chuyện lên rồi, tôi không sao thật mà.”
Chỉ là nụ cười kia mỏng như tờ giấy, nhẹ nhàng lơ lửng trên mặt, dường như chỉ cần nhoáng một cái là rớt xuống.
Khương Chi Chi đánh mắt ra hiệu cho Du Ánh, sau đó cô ấy khẽ gật đầu, im lặng rời khỏi phòng thí nghiệm.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
“Khinh Ca, chúng ta là bạn bè, bây giờ tôi thật sự rất lo cho tình trạng của cô.”
Khương Chi Chi ngồi xổm xuống, giữ cho mắt mình nhìn thẳng: “Nếu có bất kỳ chuyện gì ấm ức hay muốn than phiền, tôi có thể làm người lắng nghe cô nói, cô không thể ôm hết mọi chuyện trong lòng để rồi đổ bệnh được.”
“Tôi, tôi không sao…”
Khinh Ca khẽ cúi đầu, bàn tay phải khẽ xoa lên bụng dưới theo bản năng, đáy mắt thoáng hiện lên tia chua xót: “Chỉ là gần đây tâm trạng không được tốt, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Chuyện mất mặt như vậy, cô ta cũng không tiện nói ra ngoài…
Thấy Giang Khinh Ca không bằng lòng thổ lộ, Khương Chi Chi cũng không thể ép hỏi quá nhiều, vừa hay đúng lúc này điện thoại bỗng rung lên.
“Hẳn là điện thoại do cậu hai nhà họ Nguyên gọi tới.”
Giang Khinh Ca nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, khẽ cười một tiếng: “Mau đi đi, đừng để người ta chờ sốt ruột, tôi không sao đâu.”
Dưới sự nhấn mạnh liên tục của cô ta, Khương Chi Chi không tiện nói thêm gì nữa, cầm di động lên và vội vã xuống tầng.
Vừa ra khỏi tòa nhà, ánh mắt lập tức chuyển đến một chiếc xe sang trọng đỗ ở ven góc đường.
Không biết vì sao tim bỗng hẫng một nhịp.
Rõ ràng là thời gian và địa điểm đều giống nhau, cũng là chiếc xe Koenigsegg đen nhánh, nhưng dường như lại có chỗ nào đó khác biệt.
Nguyên Cận Mặc tới đón người đi ăn bữa tối.
Vào những ngày này, cơm tối đều là do Nguyên Cận Mặc bao, bữa tối trong cửa hàng sang trọng, phòng ăn đặc sắc cùng đồ ăn ngon, món ăn tinh tế trong cửa hàng Nhật vừa ăn vừa phục vụ…
Dưới sự dẫn dắt của anh, Khương Chi Chi gần như đã ăn hết tất cả đồ ngon ở Thành Đô, nếu không phải cô có chấp niệm mạnh mẽ với việc thắt chặt dáng người thì chắc chắn cơ bụng xinh đẹp đã bị một lớp thịt mềm thay thế.
Kết thúc bữa ăn tối nay dù chưa thỏa mãn, Khương Chi Chi vừa cầm lấy khăn tay thì nghe thấy giọng nói trầm thấp hỏi: “Mai có rảnh không?”
Cô ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lạnh lùng là đôi mắt thâm thúy tựa biển sâu.
Khương Chi Chi nhếch môi, trong mắt mang ý cười: “Cậu hai lại muốn mời tôi đi hẹn hò à?”
Nguyên Cận Mặc ho nhẹ một tiếng, khó có lúc không phủ nhận.
“Tiếc là mai tôi có việc rồi, không đi được.”
Khương Chi Chi ung dung nói, thấy sắc mặt bỗng trầm xuống của người đàn ông thì không nhịn được mà cười ra tiếng: “Chịu thôi, tôi phải giúp người ta học bổ túc.”
Cuối tuần này có kỳ thi, cô phải cố đốc thúc Diệp Hề Hàn và Đỗ Tử Hàm, không thể để cho sự cố gắng trong khoảng thời gian này đều trở thành uổng phí.
“Ngày mai tôi rảnh, vừa hay có thể giúp cô.”
Đầu ngón tay thon dài được khăn ấm lau sạch, hàng lông mày của Nguyên Cận Mặc nhíu chặt rồi dần dần dãn ra.
“Anh muốn tham gia học bổ túc ư?”
Khương Chi Chi vừa mới hỏi lại thì nghe Nguyên Cận Mặc cười lạnh: “Cô đang ghét bỏ tôi à?”
“Đương nhiên không phải.”
Khương Chi Chi nhún vai, hỏi: “Nhưng còn Nguyên Thị thì sao? Mai anh không cần đi làm à?”
Đường đường là người thừa kế công ty lại công khai trốn việc, đổi thành dạy bù cho hai học sinh ôn thi đại học…
Nếu để chuyện này lan ra ngoài, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người không thể tin nổi!
“Nếu thiếu tôi có một ngày mà công ty không vận hành nổi nữa, thế tuyển nhiều nhân tài như vậy để làm gì?”
Nguyên Cận Mặc nhếch môi, nói như đúng rồi: “Chút chuyện này mà cũng làm không xong, không bằng thu dọn đồ đạc cút về nhà đi.”
Khương Chi Chi: “…”
Anh là sếp tổng, anh muốn làm gì chẳng được!
Nguyên Nhất đứng trước cửa, “không cẩn thận” nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, nước mắt giàn giụa.
Cấp trên trực tiếp trốn việc, người chịu trận lại là đám làm trâu làm ngựa như bọn họ.
Chết mất thôi!
Hôm sau.
“Cậu Đỗ, cậu Diệp, đến biệt thự rồi, xin mời.”
Được người đón xuống từ trên chiếc xe đen nhánh sang trọng, thoáng nhìn qua biệt thự hoa lệ, tha thứ cho thiếu niên trẻ trâu Đỗ Tử Hàm không dám trẻ tru vào lúc này.
Duy chỉ có Diệp Hề Hàn vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng, mũ lưỡi trai màu đen che hết hơn nửa khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy.
Đi vào phòng khác, từ xa đã nghe được giọng nói của Khương Chi Chi.
“Mọi người tới rồi, mau vào đây!”
Khương Chi Chi vẫy tay với cả hai, một nhóm người đi đến, một người nâng một xấp bài thi thật dày: “Làm hết đống này trong vòng hai tiếng đi.”
Đây là đang tổ chức thi thử.
Được dạy bổ túc hơn nửa tháng nay, Diệp Hề Hàn và Đỗ Tử Hàm cũng đã quen với kiểu dạy học này của Khương Chi Chi, cả hai vừa đặt ba lô xuống, lập tức lấy bút ra bắt đầu làm bài thi.
Việc học bổ túc mấy hôm nay phát huy hiệu quả, Diệp Hề Hàn làm hết bài thi, những phần bỏ trống đều được điền đầy đủ, chỉ còn lại hai bài toán khó nhằn cuối cùng gây khó dễ cho cậu ấy.
Đang trái lo phải nghĩ không ra kết quả nên định từ bỏ, bỗng nhiên cậu ấy phát hiện có một tầm mắt nóng rực khóa chặt trên lưng mình.
Vừa quay đầu lại thì đối diện với một đôi mắt đen lạnh nhạt.
Thiếu niên mím môi, Diệp Hề Hàn đã từng thấy người này trên báo tài chính và kinh tế, anh tên là Nguyên Cận Mặc, cũng là chồng của Khương Chi Chi.
Trước đó, khi bọn họ bị đám lưu manh chặn đường, bọn họ từng được người này cứu.
Toàn thân căng thẳng theo bản năng, đáy mắt ẩn chứa chút cảm xúc kỳ dị.
Nhắc tới mới nhớ, hôm qua Hàn Tinh nói cho cậu ấy biết, hình như những tên côn đồ cắc ké đã từng do Lư Kiệt cầm đầu đều biến mất không thấy tăm hơi chỉ trong vòng một đêm.
Đặc biệt là Lư Kiệt, tên này cứ như biến mất khỏi Thành Đô, không ai biết tung tích của gã.
Cứ như cho tới tận bây giờ, cái người tên Lư Kiệt chưa từng xuất hiện vậy.
Giọng điệu châm chọc của Hàn Tinh cứ quanh quẩn trong đầu, Diệp Hề Hàn khẽ chạm vào vành mũ, cố gắng chuyển sự chú ý lên bài thi trước mặt.
Nhưng một khi suy nghĩ bị quấy nhiễu sẽ rất khó để tập trung trở lại.
Khương Chi Chi thấy mãi mà Diệp Hề Hàn không động bút, tiến tới nhìn xem, thấy cậu ấy đang do dự trước hai đề toán lớn, hỏi: “Không biết làm à?”
Diệp Hề Hàn không đáp, trên mặt thoáng chút xấu hổ.
Đúng là cậu ấy không biết làm.
Khương Chi Chi thấy thế thì lắc đầu, khi đang định lên tiếng, bàn tay to lớn thon dài, thấy rõ khớp xương nhẹ nhàng chặn lấy bài thi trên tay cô.
“Tôi giỏi môn khoa học tự nhiên, để tôi giảng hai câu này cho.”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, Khương Chi Chi giật mình nhíu mày: “Anh chắc chưa?”
Đừng có nổi cơn ghen không đâu là được!
Nguyên Cận Mặc khẽ hừ một tiếng, nhàn nhạt quét mắt qua: “Đề này là vận dụng kiến thức phương trình đường conic, đầu tiên phải tách ra định nghĩa thứ nhất của nó…”
Đáy mắt anh lóe lên một tia sáng đen.
Vợ mình còn chưa tóm về tay, sao có thể tạo cơ hội cho người đàn ông khác ngồi chung được?
Vậy mà cũng nói ra được!
Đáy mắt Khương Chi Chi thoáng hiện lên chút ngạc nhiên, cô thấy Nguyên Cận Mặc giảng giải đề toán cho Diệp Hề Hàn Thật thì yên tâm, quay qua tận tình chỉ dạy cho đứa em họ học dốt của mình: “Em lại làm sai định luật 3 Newton rồi!”
Duy chỉ có Diệp Hề Hàn vẫn cứ ngồi đực ra, trên mặt phủ kín vẻ mơ mịt, hoài nghi cuộc sống này.
Đường đường là cậu hai nhà họ Nguyên ở Thành Đô mà lại đi giải toán cho cậu ấy, cậu ấy ghê gớm tới vậy à?
Hơn nữa giảng bài thì giảng bài… Sao trong phòng lại lạnh tới vậy.
Người nhà giàu đều thích mở điều hòa tới mức vậy ư?
Chờ kết thúc một ngày dài học bổ túc, hai thiếu niên trẻ tuổi mệt mỏi rời đi như vừa làm việc nặng.
Vừa ra khỏi cửa, Đỗ Tử Hàm lập tức cất tiếng gọi Diệp Hề Hàn: “Này, có đường tắt kiếm tiền nhanh lắm, cậu có muốn thử không?”
Diệp Hề Hàn chợt dừng bước, sắc mặt vi diệu nhìn Đỗ Tử Hàm: “… Cậu muốn làm gì?”
Đúng là bây giờ cậu ấy đang thiếu tiền… Nhưng không phải chuyện gì cũng làm! Cậu biết có những người chuyên đi lừa gạt thiếu nam thiếu hiểu biết đến chốn phong lưu làm vịt.
Dù nhanh chóng kiếm được tiền, nhưng vừa hao tổn tinh thần lại khiến thận bị tổn thương, đám máy bay bà già kia rất lắm chiêu trò bịp bợm…
Cậu ấy không phải loại người vì tiền mà bán đứng cơ thể của mình!
“… Ông đây không nói đến đường đó, đây là đường dây làm ăn chân chính!”
Ban đầu Đỗ Tử Hàm không kịp phản ứng, mãi tới khi thấy ánh mắt chứa đầy vẻ tiếc hận thương hại của Diệp Hề Hàn, mới như mèo con bị đạp trúng đuôi.
Cậu ta hừ lạnh một tiếng, lấy một tờ giấy quảng cáo ra, nhét vào tay Diệp Hề Hàn: “Cậu xem cái này thử đi…”
Chờ tiễn Đỗ Tử Hàm và Diệp Hề Hàn về, Khương Chi Chi vươn cái lưng nhức mỏi, nhìn người đàn ông đang lười biếng nằm trên ghế sô pha, cười nói: “Sao anh lại nhằm vào Diệp Hề Hàn như thế làm gì, dọa cậu ta sợ chết khiếp.”
Thời kỳ này, thầy vẫn là một anh chàng ngầu lòi, ngày thường vốn đã kiệm lời, hôm nay vào đến biệt thự rồi, số lần nói chuyện càng ít hơn!
“Cái đồ thi toán còn chưa được một trăm tư điểm, tôi đây lười quan tâm.”
Nguyên Cận Mặc cười lạnh, thề thốt phủ nhận.
Sao anh có thể chấp nhặt với cái tên trẻ trâu miệng còn hôi sữa kia được.
Khương Chi Chi híp mắt, bỗng xích lại gần hỏi: “Không phải là về sau, chỉ cần người đàn ông nào đến gần tôi thì anh đều sẽ ghen đấy chứ?”
Anh cười lạnh một tiếng, trên mặt lại xẹt qua chút xấu hổ.
Khương Chi Chi liếm liếm khóe môi, sao cô lại cảm thấy Nguyên Cận Mặc… đáng yêu nhỉ?
Bỗng nhiên trong lòng muốn trêu đùa anh một lát.
“Thế cậu hai nhớ phải nắm chặt cơ hội để nhanh chóng chiếm được tôi đấy.”
Khương Chi Chi cười như một con hồ ly ranh mãnh, hùng hồn cất tiếng: “Tôi hiếm có như vậy, không biết chừng sẽ có rất nhiều người thích tôi, đến lúc đó tôi chọn đến hoa mắt, chỉ có thể như hoàng đế tuyển phi thời xưa, chọn lấy một người đàn ông tốt nhất trong đám người đó…”
“Cô dám!”
Nguyên Cận Mặc nghe tiếng cười vui vẻ nhẹ nhàng bên tai, khuôn mặt đen như đít nồi.
Người phụ nữ này… đúng là không biết xấu hổ!
“Đừng quên là quyền lựa chọn vẫn nằm trên tay tôi đó.”
Khương Chi Chi linh hoạt đứng dậy, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhưng không hề sợ hãi, trước khi đi vẫn không quên bỏ lại một câu.
“Đúng rồi, cuối tuần này là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đại học Ngọc Xuyên, nếu cậu hai có thời gian cũng có thể đến tham gia nha!”.
Danh Sách Chương: