Lúc ra cửa, Cố Kiều Niệm ăn mặc rất giản dị, mũ chụp, khẩu trang và kính râm vẫn cần thiết.
Đến quán bar, cô chạy thẳng tới chỗ của Hách Tiểu Điềm.
Hôm nay Hách Tiểu Điềm đã thay đổi dáng vẻ lôi thôi lếch thếch lúc bình thường.
Cô ấy mặc một chiếc váy bó sát cùng với dây lưng, tóc uốn sóng to, trang điểm cũng vô cùng hoang dã, đôi bông tai làm tôn lên gương mặt chỉ lớn chừng bàn tay.
"Cục cưng!"
Thấy Cố Kiều Niệm đến, cô ấy lập tức nhào tới.
"Sinh nhật vui vẻ, quà tặng."
Cố Kiều Niệm đưa túi giấy trong tay cho Hách Tiểu Điềm.
Ban đầu Hách Tiểu Điềm còn tưởng rằng đó là một món đồ xa xỉ, điều này khiến cô ấy rất vui vẻ nhưng đến khi lấy ra, mở hộp, xé giấy tuyết liên tuyệt đẹp và nhìn đến chữ kí của con trai mình, Hách Tiểu Điềm lại không hề mỉm cười.
Cô ấy liếc nhìn Cố Kiều Niệm, sau đó nhìn quần áo trong hộp rồi lại nhìn Cố Kiều Niệm.
"Không phải chứ?"
"Đúng đó." Cố Kiều Niệm gật đầu.
"A a a a a..."
Hách Tiểu Điềm lập tức hét ầm lên, vui vẻ giậm chân tại chỗ.
"Chị liên lạc với cậu ấy sao? Không phải chị còn có phương thức liên lạc của cậu ấy chứ? A a a a..."
Hỏi xong, hoàn toàn không đợi Cố Kiều Niệm trả lời, Hách Tiểu Điềm đã thét lên rồi chạy ra ngoài.
Câu trả lời không quan trọng, cô ấy đã mặc định rằng con trai và con dâu mình đang âm thầm liên lạc với nhau.
"Chị nói xem có phải đầu óc của em ấy từng bị sửa rồi không? Trông em ấy như một tên ngốc nhưng lại tính toán số liệu như thần." Chu Chu ôm cánh tay, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Cố Kiều Niệm mỉm cười: "Hoặc là thượng đế cho em ấy thiên phú tính toán số liệu, cho nên về phương diện khác, em ấy lại là một tên ngốc?"
"Chắc là như vậy." Chu Chu kéo Cố Kiều Niệm ngồi xuống: "Em vừa nhìn thấy em gái của Tư Bắc."
"Đây vốn là nơi các cậu ấm cô chiêu thường xuyên tụ tập." Cố Kiều Niệm không hề bất ngờ.
"Mong lát nữa đừng gặp cô ta." Chu Chu lẩm bẩm.
Cố Kiều Niệm không lên tiếng.
Quán bar sang trọng cũng không tránh khỏi ồn ào và ầm ĩ.
Các chàng trai cô gái ăn mặc thời thượng nhanh chóng nhún nhảy, uốn éo dưới sàn nhảy trong tiếng nhạc sôi động của DJ.
Tâm trạng Hách Tiểu Điềm vô cùng tốt, cũng vô cùng điên cuồng, sau khi điên cuồng trên sàn nhảy với các đồng nghiệp trong công ty, cô ấy vẫn chưa hài lòng, lúc trở lại còn ra sức kéo Chu Chu đi.
May mà Hách Tiểu Điềm vẫn có chút lý trí, không dám lôi kéo Cố Kiều Niệm.
Quán bar là nơi ồn ào như vậy, đương nhiên vệ sĩ của Cố Kiều Niệm cũng tới cùng và âm thầm ngồi bảo vệ ở xung quanh.
Cố Kiều Niệm ngồi một lúc thì đi vệ sinh, trùng hợp là lúc đi ra, cô lại nghe thấy có người đang bàn luận về mình.
"Mặt Cố Kiều Niệm từng sửa rồi, còn là ở một bệnh viện thẩm mỹ mà tôi quen biết."
Khu vực này cách sàn nhảy ồn ào một đoạn, còn được cách âm rất tốt, hẳn là khu vực VIP chuyên cung cấp cho các cậu ấm cô chiếu lui tới trong thời gian dài.
"Thật sao?"
"Dĩ nhiên, nếu không cô cho là với số tuổi đó, làm sao cô ta cua được loại chó sói nhỏ như Cung Dịch?"
"Chuyện của Cung Dịch là thật sao? Cố Kiều Niệm thật sự là kim chủ của cậu ta?"
Cố Kiều Niệm nghe đến nhàm chán, nói tới nói lui cũng là về tin đồn trên mạng kia.
Lúc cô đang định rời khỏi, một âm thanh quen thuộc vang lên.
"Mẹ nó, đừng nói bậy." Tư Hân Nhiễm nói.
"Hân Nhiễm, sao cô lại ăn nói thô tục như vậy?" Người con gái nói Cố Kiều Niệm phẫu thuật thẩm mỹ mở miệng: "Chẳng lẽ cô cũng theo đuổi Cung Dịch?"
"Tóm lại, mấy người đừng nói nhảm, Cung Dịch không phải loại đàn ông như mấy người nghĩ." Tư Hân Nhiễm không nhịn được nói.
"Hân Nhiễm, cô thích sao nam khác đi, Cung Dịch thật sự là chó sói nhỏ, hiện tại cậu ta có thể diễn âm mưu phượng hoàng là dựa vào việc ngủ cùng với Cố Kiều Niệm, bây giờ mọi người đều đã biết chuyện này."
Tư Hân Nhiễm kẹp một điếu thuốc lá nhỏ nhắn dành cho phụ nữ trong tay, sau đó ngước mắt nhìn cô gái đang nói chuyện.
"Tôi bảo mấy người im miệng."
"Hân Nhiễm, cô làm gì vậy? Không phải chỉ nói chuyện phiếm về minh tinh ư? Sao lại gấp gáp thế? Thích Cung Dịch như vậy à?"
"Nếu cô thật sự thích như vậy, bằng vào thân phận công chúa của Sáng Thế Kỷ, kiểu gì cô cũng có thể mua được cậu ta, loại hàng như Cố Kiều Niệm vốn không xứng với gương mặt của Cung Dịch, tôi ủng hộ cô đi mua, a..."
Cô bé kia còn chưa nói xong, Cố Kiều Niệm đã nghe được tiếng bạt tai vang dội.
Cô hơi cau mày.
"Tư Hân Nhiễm, cô dám đánh tôi?"
"Tôi đánh cô thì làm sao? Cái miệng thối của cô dám tung tin đồn về Cố Kiều Niệm, tới đây, cô nói tôi nghe xem Cố Kiều Niệm là loại hàng gì?"
Cố Kiều Niệm: "..."
Tư Hân Nhiễm... ra tay bởi vì người khác nói mình? Không phải vì Cung Dịch?
"Ba tôi nói mấy minh tinh trong vòng giải trí đều là loại người mà ai cũng có thể làm chồng, Cố Kiều Niệm cũng như vậy!"
"Mẹ nó!"
Tư Hân Nhiễm lại mắng.
"Bốp!"
Một loạt tiếng bạt tại lại vang lên.
"Cô mới là đồ xấu xí mà ai cũng có thể làm chồng, tôi giết chết cô!"
Nghe đến đây, Cố Kiều Niệm vội vàng sải bước đi tới.
Bọn họ đều là con gái nhà quyền quý, đều được yêu thương, được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Mặc dù gia đình Tư Hân Nhiễm hiển hách nhất nhưng người bị đánh cũng sẽ không chịu nổi cục tức này.
Lúc Cố Kiều Niệm đi đến, cô ta đã đánh nhau với Tư Hân Nhiễm.
Mấy bé gái đánh nhau không hề có cách thức, bọn họ chỉ biết nắm tóc và bạt tai.
Hiển nhiên mấy người khác cũng không cùng phe với Tư Hân Nhiễm.
Bọn họ la hét đừng đánh nữa nhưng lại cố tình nghiêng về một bên.
Tư Hân Nhiễm thật sự có thể đánh được nhưng hai tay khó đánh lại bốn tay.
Chỉ trong chốc lát, khóe miệng và gò má của Tư Hân Nhiễm đều đã rách ra.
"Làm gì vậy?"
Cho đến lúc Cố Kiều Niệm khẽ buông lời khiển trách thì mọi người đều sửng sốt, sau đó nhìn về phía cô.
"Cô là ai?" Tư Hân Nhiễm hét lên.
Cố Kiều Niệm tháo mũ lưỡi trai, khẩu trang và kính râm xuống.
Mọi người: "..."
Cô ung dung đi vào.
Lúc này, đám con gái xung quanh đã lùi lại.
Sau khi mọi người đều tản ra, Cố Kiều Niệm mới nhìn thấy tình hình chiến đấu thật sự của hai người.
Mặc dù nhiều người kéo như vậy nhưng hai tay của Tư Hân Nhiễm vẫn nắm chặt lấy tóc của cô gái luôn mắng chửi Cố Kiều Niệm.
"Buông tay."
Cố Kiều Niệm nhìn cô ta.
Tư Hân Nhiễm cắn răng: "Chị bảo kẻ xấu xí kia bỏ ra trước đi!"
"Cô mới xấu xí, hu hu hu, cô mới xấu xí!"
Cố Kiều Niệm lấy điện thoại ra, nhìn cô gái nhà giàu kia: "Cần tôi báo cảnh sát không?"
Báo cảnh sát?
Chuyện này không thể làm lớn được.
Nếu lớn chuyện, mấy cô gái nhỏ ở đây đều sẽ bị xách về nhà chỉnh đốn.
Cô gái kia cắn răng, sau đó buông tay.
Tư Hân Nhiễm cũng nới lỏng tay nhưng lúc buông ra, cô ta còn đẩy mạnh cô gái kia một cái.
"A!" Cô gái nhà giàu hét lên, nước mắt mãnh liệt trào ra.
Tư Hân Nhiễm cắn răng nghiến lợi, nước mắt đã ở hốc mắt nhưng đánh chết cô ta cũng không khóc.
Lúc này, một bàn tay lạnh như băng nắm lấy cằm Tư Hân Nhiễm.
Tư Hân Nhiễm hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm vô cảm nắm cằm cô ta ngó trái ngó phải.
"Đau không?"
Tư Hân Nhiễm lập tức giống như mèo con được vuốt lông khi tức giận, cô ta lắc đầu không lên tiếng.
Sau đó Cố Kiều Niệm nhìn về phía đám con gái nhà giàu đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt khó hiểu.
"Cả đám đánh một mình em ấy?"
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhưng lại khiến người ta rùng mình.
"Công ty nhà mấy người đã phất lên hay là Sáng Thế Kỷ vỡ nợ rồi?" Cố Kiều Niệm hỏi từng câu từng câu một: "Mà gan chó của mấy người lại lớn như vậy."
Danh Sách Chương: