"Nguyên Nguyên!"
Tư Kính Vũ thấy Nguyên Giang Vãn phun ra máu thì sợ hãi.
"Cút!"
Nguyên Giang Vãn bắt lấy xe lăn, ngăn không cho Tư Kính Vũ tới gần mình, vô cùng kích động.
"Chị đừng di chuyển!"
Vẻ mặt của Tư Kính Vũ sợ hãi.
"Em không đi tới, em sẽ đứng yên ở chỗ này, em không chạm vào chị!" Tư Kính Vũ vội vàng nói.
"Kẻ giết người!"
Nguyên Giang Vãn nhìn ông ta nghiến răng nói.
Tư Kính Vũ nhìn thấy sự thù hận trong ánh mắt của bà ấy thì hạ mí mắt xuống.
Sau đó hình như ông ta cũng không nhịn được nữa hỏi: "Nguyên Giang Vãn, rốt cuộc em đã làm gì khiến cho chị chán ghét em như vậy? Trên thế giới này, không có ai yêu chị hơn em! Không một ai! Chị không cho em chạm vào chị, có lúc nào em không làm theo ý chị? Em quý trọng chị như ngôi sao trên bầu trời, tại sao chị cứ phải như thế?"
"Kẻ giết người!"
Nguyên Giang Vãn càng cuồng loạn hét lên.
Sự thù hận ở đáy mắt cũng cuồn cuộn nồng đậm hơn.
Lúc này, nhóm điều dưỡng chạy đến.
Gần như là trong nháy mắt, Tư Kính Vũ đã khôi phục lại bộ dạng bình thường.
Hình như Nguyên Giang Vãn tin tưởng nhóm điều dưỡng hơn là Tư Kính Vũ.
Nhìn thấy nhóm điều dưỡng chạy tới, bà ấy nhanh chóng trốn phía sau một người trong số đó.
Run rẩy túm lấy một góc quần áo của người điều dưỡng.
"Không sao, không sao." Người điều dưỡng kia vội vàng động viên bà ấy.
"Đưa cô ấy đi chữa trị vết thương." Tư Kính Vũ nói: "Làm nhẹ thôi."
Nhóm điều dưỡng vội vàng dẫn Nguyên Giang Vãn đi.
"Ngài Tư, ngài có bị thương không?" Một nữ bác sĩ hỏi.
Tư Kính Vũ lắc đầu.
"Cô ấy bị thương, có vẻ vết thương khá sâu... Xem chừng thời gian phẫu thuật phải bị lùi lại."
Tư Kính Vũ nhíu mày.
"Nhanh lên."
"Vâng." Người phụ nữ gật đầu.
"Người điều dưỡng hồi nãy." Trong đôi mắt của Tư Kính Vũ đầy sự lạnh lùng: "Ngày mai cô ta không cần đến đây nữa."
Người điều dưỡng kia chính là người mà Nguyên Giang Vãn núp sau lưng.
"Vâng."
Tư Kính Vũ nhìn về phía mặt biển.
Chờ một chút, chờ phẫu thuật xong.
Ông ta nhất định có thể toại nguyện.
Nhất định.
*
Cố Kiều Niệm hiểu được sâu sắc một điều, làm người cần phải cẩn thận.
Nhất là không thể quá kiêu ngạo.
Càng không cần phải khiêu khích một người đàn ông, khiến cho anh ta có ý muốn chứng minh bản thân.
"Cung Dịch, cậu cực kì lợi hại, cậu lợi hại hơn bọn cướp nhiều!"
Trong phòng ngủ, giọng nói cầu xin tha thứ của Cố Kiều Niệm không ngừng vang lên.
"Thật không?"
Cung Dịch chậm rãi hỏi.
"Nhưng em cảm thấy chưa đủ."
"Đủ rồi! Thật sự quá đủ rồi!"
Cố Kiều Niệm khóc thút thít.
Lúc cô tỉnh lại đã tới giờ ăn cơm trưa.
Dù cô có ham muốn thân thể của Cung Dịch đến mức nào thì thân thể cô cũng có hạn.
Tóm lại, sau cuộc trò chuyện này.
Lại sau một lúc.
Cố Kiều Niệm mới có thể thở gấp.
Cô đi tắm rửa rồi thay quần áo.
Cố Kiều Niệm tức giận nhìn Cung Dịch đang ngồi ở trên ghế sô pha.
“Rất vui sao?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Cung Dịch gật gật đầu, đáp: “Thật sự rất vui, nếu như chị đồng ý, em còn có thể vui hơn một chút nữa.”
Cố Kiều Niệm: “...”
Sức lực của người trẻ tuổi đúng là tốt mà!
“Tôi vừa mới nhận được thông báo từ trại huấn luyện, cậu dự định khi nào thì mới đến trại huấn luyện để tập luyện đây?” Cố Kiều Niệm tạm thời chuyển đề tài qua vấn đề khác.
Cung Dịch cảm thấy Cố Kiều Niệm đứng cách anh quá xa.
Anh vươn tay nắm lấy cổ tay của cô, kéo về phía lòng ngực của mình.
“Tôi cũng không phải là tuyển thủ, chỉ là hơi nổi tiếng một chút. Trước đó một ngày tôi đến phòng tập, luyện một chút là được.” Cung Dịch nói.
Hôm diễn ra trận chung kết, anh cũng đi.
Dù sao thì cũng là tuyển thủ nổi tiếng nhất.
Trong lúc dự thi, anh cũng không rơi khỏi vị trí hạng nhất.
Cho đến hiện tại, phần lớn sự thần tượng của mọi người, hơn phân nửa là dành cho Cung Dịch.
Tổ đạo diễn còn bảo Cung Dịch quay trở lại trại huấn luyện sau trận chung kết.
Có thể sẽ mang đến một trận nhiệt lớn.
“Cung Dịch.”
Cố Kiều Niệm nhìn anh.
“Giọng hát của cậu hay như vậy, không có ý định sau này sẽ trở thành ca sĩ sao?”
Cung Dịch rũ mắt nhìn cô, đáp: “Cô hy vọng tôi trở thành ca sĩ sao?”
“Ừm.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
“Tôi sẽ hát.” Cung Dịch cúi đầu, chóp mũi của anh cọ cọ chóp mũi của Cố Kiều Niệm. “Tôi còn có dự định phát hành album và tổ chức buổi biểu diễn.”
Chuyện này được viết trong quyển sổ nguyện vọng đặt trên kệ sách trong nhà Cung Dịch..
Buổi biểu diễn?
Hiện tại trong đầu của Cố Kiều Niệm, hiện lên hình ảnh của Cung Dịch đứng ngay giữa trung tâm sân khấu, xung quanh là hàng vạn người.
“Có thể nha!” Cố Kiều Niệm muốn đứng dậy.
Nhưng Cung Dịch lại không cho, bắt cô ngồi trong lòng ngực mình, anh muốn ôm cô.
“Nôn nóng như vậy sao?” Cung Dịch cười hỏi: “Chị muốn đến buổi biểu diễn của em với tư cách là khách quý sao?”
Cố Kiều Niệm nghĩ nghĩ: “Cũng không phải là không thể.”
“Thật sao?” Cung Dịch lập tức trở nên nghiêm túc.
“Đương nhiên là thật.” Cố Kiều Niệm gật gật đầu: “Chẳng qua, hãy để sau này đi, hiện tại nhiệt độ của CP chúng ta cao đến như vậy ~ không thích hợp.”
“Quyết định như vậy đi.” Cung Dịch cũng không quan tâm là khi nào.
Điều anh muốn là được cùng cô đứng ở trên sân khấu.
“Ngoéo tay đi?”
Cố Kiều Niệm vươn tay ra.
Cung Dịch thật sự móc ngoéo với cô.
“Ngày mai vẫn nên chuẩn bị cho lớp biểu diễn đi, thời gian khai máy cũng không còn xa nữa. Khoảng thời gian ở giữa, cậu còn phải chuẩn bị cho buổi ghi hình chương trình Thần tượng quốc dân.” Cố Kiều Niệm nói thêm.
“Đã biết.” Cung Dịch gật gật đầu.
Cố Kiều Niệm sờ sờ gương mặt của anh: “Hôm nay cậu cũng ăn no rồi, mấy ngày sau không còn…”
"Chưa ăn no."
Cố Kiều Niệm vừa định bảo, để cho anh cấm dục mấy ngày duy trì trạng thái.
Ai ngờ cái miệng kia của Cung Dịch phản ứng thật nhanh.
Cố Kiều Niệm: “...”
Bỗng lúc này.
Điện thoại di động của Cố Kiều Niệm vang lên.
Chính là tiếng chuông được đặt riêng cho Chu Chu.
Cung Dịch lấy điện thoại qua giúp cô.
Cố Kiều Niệm bắt máy.
Cô còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng Chu Chu hét lên bên đầu dây bên kia.
“Kiều Kiều!! Em thành công rồi!!”
“Thành công chuyện gì?”
“Hàn Tinh Trần! Ký! Đã ký rồi!!”
“Thật sao?” Cố Kiều Niệm cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Hiện tại Chu Chu vô cùng kích động. “Anh ta vừa mới rời đi, ngày mai lại đến công ty để mở lớp biểu diễn, đồng thời còn ký hợp đồng đóng phim nữa.”
“Em giỏi đấy, bà chủ Chu!” Cố Kiều Niệm giơ ngón tay cái lên với Chu Chu.
“Dĩ nhiên rồi!” Ngữ điệu của Chu Chu kiêu ngạo đến tận trời. “Chị cũng không nhìn thử xem, bà chủ Chu là em đây phải thức trắng hai đêm để lên kế hoạch, có soái ca nào có thể từ chối được chứ?”
“Được rồi, bộ phim đầu tiên của công ty chúng ta, bắt đầu chuẩn bị thôi.” Cố Kiều Niệm nói.
“Chị… Đêm nay chị không quay về đúng không?” Giọng nói của Chu Chu bất ngờ thay đổi.
Cố Kiều Niệm nhìn thoáng qua Cung Dịch.
Ai biết…
“Có lẽ vậy.” Cung Dịch mở miệng nói.
Cố Kiều Niệm: “...”
“Trời ơi!!”
Chu Chu ở phía đầu dây bên kia hét lên một tiếng.
Cố Kiều Niệm: “...”
“Hai người… Hai người tụi chị đang làm gì vậy? Em… Có phải em làm phiền đến hai anh chị rồi không?” Từ giọng nói của Chu Chu, có thể nghe ra được một chút ám muội, còn xen lẫn một chút mừng thầm.
“Bà chủ Chu, em đừng có lúc nào cũng xem mấy thứ linh tinh, đen tối như vậy nữa!” Cố Kiều Niệm nói không nên lời.
“Không quấy rầy là sự ôn nhu cuối cùng của em, hẹn gặp lại!”
Chu Chu nhanh chóng cúp điện thoại.
Cố Kiều Niệm: “...”
“Cậu nói những lời đó làm cái gì! Hiện tại có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!”
Vốn dĩ gần đây Chu Chu đang chìm đắm bên trong mấy cuốn H văn, không chừng bây giờ cô ấy đang nghĩ cô cùng với Cung Dịch…
Danh Sách Chương: