Thời điểm người bị bệnh, vốn yếu ớt hơn bất cứ lúc nào khác.
Chỉ là có một số người sẽ biểu hiện ra, còn một số người sẽ không mà thôi.
Trước kia Cố Kiều Niệm sẽ không biểu hiện ra.
Dù có khó chịu thế nào, cũng chỉ có thể nhịn, không để lộ ra chút dấu vết nào, nên làm việc thì làm việc, nên bị mắng thì bị mắng.
Đương nhiên hiện tại cô vẫn có thể làm được như thế, không biểu hiện ra vẻ yếu ớt của mình.
Nhưng… Cô không muốn.
Trước kia không thể hiện mặt yếu ớt của mình ra, vì cô biết, dù có yếu ớt thế nào cũng sẽ không có người để ý.
Còn không bằng giữ lấy thể diện, kiên cường một chút.
Nhưng hiện tại…
Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch bên cạnh, đút cháo cho cô, cũng cẩn thận sợ làm bỏng cô.
Cô đã có Cung Dịch.
Không cần phải giả vờ kiên cường, cô có thể thoải mái yếu ớt ở bên cạnh anh, dù có càn quấy giống như một đứa trẻ cũng không sao.
Dù sao thì anh cũng sẽ dỗ cô, sẽ hôn cô, sẽ ôm cô.
“A…”
Cung Dịch thổi nguội cháo, đưa tới bên miệng Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm cũng ngoan ngoãn ăn từng miếng một.
“Có nóng không?”
Cố Kiều Niệm lắc đầu: “Không nóng.’
“Vậy thì tốt.”
Cung Dịch tiếp tục thổi cháo, đút từng miếng từng miếng cho cô.
Không hề có ý định để Cố Kiều Niệm tự mình anh.
“Cục cưng, giận chị sao?” Khi gần ăn xong, Cố Kiều Niệm dò xét hỏi một câu.
“Tức giận.” Cung Dịch rũ mắt, không hề do dự trả lời.
“Vậy sao anh không nói?” Cố Kiều Niệm còn nghĩ, nhất định Cung Dịch phải dùng tất cả mọi cách từ uy hiếp đến cảnh cáo.
“Em nói ra có tác dụng sao?” Cung Dịch đút miếng cuối cùng cho Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm há miệng ăn hết.
Cung Dịch thả chén xong một bên, giúp cô lau mép.
“Dù sao em có nói thế nào, lần sau gặp phải chuyện như vậy, chị cũng sẽ lựa chọn như vậy, không phải sao?”
Lúc Cung Dịch nói ra lời này, Cố Kiều Niệm cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của anh.
“Đối với diễn viên, đóng phim rất quan trọng.” Cố Kiều Niệm hơi chột dạ.
Cung Dịch nói không sai.
Chỉ cần không phải không bò nổi, cô sẽ không bỏ lại đoàn phim.
Không chỉ là cô.
Mà là bất kỳ một diễn viên chuyên nghiệp nào, đều sẽ coi trọng đóng phim.
Trước đây cô cũng đã từng gặp, diễn viên đoàn phim có người thân trong nhà qua đời, vội vã trở về một chút, sau đó vì không để chậm trễ tiến độ quay phim mà lập tức trở lại đoàn phim.
Khi đó Cố Kiều Niệm còn nhỏ. Diễn vai mẹ con cùng với diễn viên đó.
Mỗi lần nghỉ ngơi sau mỗi phân đoạn, Cố Kiều Niệm cũng thấy vị tiền bối kia ở một góc, trộm cầm điện thoại nhìn ảnh người thân khóc.
Không phải là không hiếu thuận.
Mà là không thể để đoàn làm phim từ trên xuống dưới hơn trăm người lãng phí thời gian, tiêu tốn tiền bạc, cùng hiếu thuận với mình.
Cung Dịch rũ mắt.
Nhẹ nhàng thở dài.
Ngược lại anh rất muốn không để ý tới bất cứ điều gì, cứ thế không cho cô làm diễn viên.
Trực tiếp trói cô mang về, anh cũng có thể đem cô nuôi giống như công chúa.
“Bảo bối, sau này mỗi ngày chị sẽ rèn luyện thân thể, chị cũng tìm xong bác sĩ Trung y rồi, sau này mỗi ngày đều uống thuốc bổ, để thân thể khỏe mạnh, chuyện lần này sẽ không xảy ra nữa.” Cố kiều Niệm vội vàng nói: “Hơn nữa nếu như lần này không phải đột nhiên phát sốt, phân cảnh như ngày hôm qua, cùng làm là sẽ mệt mỏi, sao có thể ngất xỉu chứ?”
Cung Dịch giương mắt nhìn cô.
Ánh mắt Cố Kiều Niệm trốn tránh, sau đó liền đứng lên đến bên cạnh anh, không nói gì mà hôn anh một trận.
“Thật xin lỗi, chị biết mình hù em. Em bao dung chị như vậy, chị làm gì em cũng ủng hộ, chị còn không có lương tâm để em lo lắng như vậy.” Cố Kiều Niệm vừa nói chuyện, vừa muốn đưa tay lên đánh mặt mình.
Cung Dịch bị dọa giật mình.
Ngay lúc bàn tay cô muốn đánh lên mặt, cổ tay đã bị bắt lại: “Chị làm gì thế?”
“Chị không có lương tâm, đáng bị đnahs.” Cố Kiều Niệm nói.
Cô sao có thể không biết, Cung Dịch sẽ ngăn cản cô chứ?
Ảnh hậu Cố, khổ nhục kế dùng quá đỉnh!
“Cố Kiều Niệm, chị nên rõ ràng, người của chị là của em.” Mặt Cung Dịch nghiêm túc, hơn nữa còn nghiêm túc hơn cả khi nãy: “Bớt táy máy tay chặn lại.”
Cố Kiều Niệm lập tức bật cưới.
Cung Dịch nhìn cô, tức giận cũng không được.
Từ trước đến giờ anh vốn là người vô cùng có nguyên tắc. Cho đến bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, anh sẽ mất hoàn toàn năng lực đối kháng với một người.
Nguyên tắc cái gì.
Ranh giới cuối cùng cái gì.
Tất cả những thứ đó đều không còn.
Sau đó.
Cung Dịch ôm Cố Kiều Niệm ra khỏi phòng bếp. Lại ôm cô ngồi xuống sô pha.
Anh nhìn chằm chằm Cố Kiều Niệm một lúc.
“Đẹp không? Đến mức nhìn không chớp mắt sao?” Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng đưa tay mình che trước mắt Cung Dịch.
Cũng không biết có phải hay không, ngay từ lúc hai người mới quen nhau. Cô đã che mắt của anh.
Tóm lại Cung Dịch rất thích cô bịt kín mắt của mình.
Bàn tay cô vừa mới đặt lên, Cung Dịch đã hơi ngửa đầu, sống mũi đặt ở lòng bàn tay cô, thân mật cà nhẹ.
Anh không lên tiếng, một lúc sau anh mới ôm Cố Kiều Niệm vào ngực.
“Niệm Niệm, chị nói phải giữ lời.” Sau đó Cung Dịch thấp giọng nói: “Không thể dọa em như vậy nữa.”
Cố Kiều Niệm nghe vậy, trong lòng tan nát, thầm mắng mình 10086 lần là tra nữ!
Sao có thể không ngó ngàng gì tới, để Cung Dịch lo lắng như vậy chứ?
“Giữ lời, giữ lời.” Cố Kiều Niệm vội vàng nói.
Cung Dịch không có cahcs nào nổi giận với lựa chọn của Cố Kiều Niệm.
Đó là thứ cô thích.
Ban đầu anh cũng đã suy nghĩ xong, muốn toàn tâm toàn ý yêu cô, chăm sóc cô, ủng hộ cô, để cô tự do vui vẻ.
Cho nên.
Cho dù có vô cùng lo lắng, nhưng Cung Dịch cũng chỉ thể hiện một chút ra ngoài.
Cố Kiều Niệm ngủ cả ngày.
Ăn tối xong đã bắt đầu có tinh thần lại. Cung Dịch nhìn dáng vẻ không sao của cô. Lại nghĩ đến việc ban ngày lái xe ra ngoài không tiện lắm, nên liền để người chuẩn bị xe.
Chỉ cần Cố Kiều Niệm khỏe là có thể đi. Có thể là cô yếu ớt, cũng có thể là Cung Dịch nuông chiều, vậy nên anh cẩn thận ôm cô lên xe, thắt chặt dây an toàn.
“Nếu không để ngày mai đi?”
Cố Kiều Niệm lo lắng Cung Dịch chăm sóc cô cả ngày sẽ mệt mỏi.
“Ban ngày em ngủ cùng chỉ cả buổi, không mệt.” Cung Dịch sờ gò má Cố Kiều Niệm: “Lên cao tốc, lái bốn tiếng là đến, chị ngồi bên cạnh nói chuyện cùng em, em sẽ không mệt.”
“Vậy được rồi.”
Cố Kiều Niệm gật đầu một cái.
Sau đó Cung Dịch lên xe.
Cố Kiều Niệm nhìn căn nhà mình ở qua một thời gian ngắn.
Mặt dù thời gian ngắn ngủi, nhưng những chuyện xảy ra ở chỗ này cũng quá mức ly kỳ.
Mặc dù Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn đột ngột xong vào, khiến cô ứng phó không kịp.
Nhưng cô vẫn phải thừa nhận, sau đoạn thời gian đó, cô vì có Nguyên Giang Vãn và Tư Hân Nhiễm ở đây mà rất vui vẻ.
Cộng thêm có Cung Dịch ở đây, càng vui vẻ hơn.
“Chúng ta hình như chưa ngồi xe chặng đường dài như vậy cùng nhau?” Cố Kiều Niệm thu hồi tầm mắt, tâm tình vui vẻ.
“Đúng vậy.”
Cung Dịch cười gật đầu.
Đây cũng là lý do anh để Chu Chu rời đi trước.
“Vậy thì lên đường thôi!” Cố Kiều Niệm vung tay về phía trước.
Cung DIchj thắt dây an toàn trước, sau đó cúi lại gần Cố Kiều Niệm, nắm lấy cằm cô, dùng sức hôn sâu một cái. Sau đó mới hài lòng rời đi, thắt chặt dây an toàn.
Ở nơi khác cũng có người lên đường vào lúc này.
Sân bay thành phố Dung.
Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc sách theo một đống vali.
“Nghe nói Kiều Kiều bị bệnh, trong lòng tôi hơi lo lắng.” Nghiêm Trình Thành vừa đẩy vali, vừa nói chuyện với Tư Bắc.
“Hy vọng nhanh chóng thấy cô ấy một chút, nếu không tôi không thể yên tâm được.”
Danh Sách Chương: