Đối diện với ánh mắt mờ mịt của Nguyên Gia, Khương Chi Chi lại gắng gượng nuốt hết tâm trạng muốn phát tiết của mình.
Cô xụ mặt gọi xe đưa Nguyên Gia về nhà.
Khương Chi Chi đứng ở giao lộ, nhìn chằm chằm vóc dáng hơi hùng hậu của mình, ánh mắt từ từ hạ xuống.
Sau khi quay về, nhất định cô phải liều mạng giảm cân!
Cô không tin, chờ tới khi cô gầy thành cây tre thì Nguyên Gia còn thích cô…
Cuối cùng Khương Bác cảm thấy không yên tâm, ở nhà nhận được tin tức do người giúp việc đang đi theo cô lén lút gửi về.
Ông ta nhanh chóng phun ngụm trà mà mình vừa uống ra xa hơn một mét.
Cái gì?
“Ông chủ, vô cùng chính xác, cô chủ đã đưa cậu Nguyên Gia đến câu lạc bộ tìm thú vui…” Người giúp việc lắc đầu cười khổ.
“Bậy bạ, đúng là bậy bạ mà…”
Khương Bác che mặt, lúc này đột nhiên ông ta có suy nghĩ không may, chẳng lẽ con gái mình muốn để Nguyên Gia nếm thử mùi vị phụ nữ, sau đó buông tha cho cô sao?
Mặc dù suy nghĩ này có chút kỳ lạ, cũng hơi có lý, thế nhưng thật sự quá phản cảm…
Sau khi Nguyên Gia về tới nơi, Khương Bác nhanh chóng kiểm tra cả người cậu ta từ trên xuống dưới, phát hiện mọi thứ hoàn hảo không có tổn hại gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đây là chi phí của ngày hôm nay, bố đừng quên thanh toán lại cho con đấy.” Khương Chi Chi đặt một chồng hóa đơn lên bàn.
Khương Bác cầm lên xem một chút, khóe mắt co giật, mười người, hai trăm ngàn!
“Ha ha ha, hôm nay thật vui, vô cùng vui vẻ.”
Nguyên Gia ở bên cạnh tự mình hiểu ra, tươi cười vui vẻ.
Khương Bác hít một hơi thật sâu, sau đó lắc đầu với con gái mình: “Chi Chi, rốt cuộc hôm nay con đã làm gì vậy?”
“Chỉ là tìm mười cô gái đến chơi đùa với anh ta mà thôi, bố không thấy anh ta vui vẻ đến thế sao?”
“Thật sự là mười người sao? Con cũng không sợ làm tổn thương đến cơ thể của cậu ấy à, nếu nhà họ Nguyên mà biết được thì phải làm sao đây?” Khương Bác che mặt, từ bao giờ mà con gái mình lại “mạnh mẽ” đến thế?
“Bố, bố nghĩ gì thế?” Khương Chi Chi tỏ vẻ xem thường: “Con chỉ tìm mười người phụ nữ có dáng vẻ mập mạp giống con để nói chuyện phiếm với cậu ấy mà thôi.”
“Khụ khụ khụ…” Vẻ mặt Khương Bác đỏ bừng lên, ho khan kịch liệt.
Không bao lâu sau, Nguyên Thường Tĩnh cũng trở về, sau khi thẩm mỹ toàn thân, cả người chị ta toát lên vẻ ngông cuồng.
“Mẹ, mẹ à, hôm nay con rất vui.
Ha ha ha, chị tiên nữ tìm cho con mười chị gái để chơi đùa với con, Nguyên Gia cảm thấy rất vui vẻ!”
Nguyên Gia vô cùng vui vẻ để lộ nụ cười thỏa mãn, khiến Nguyên Thường Tĩnh cảm thấy rất kinh ngạc.
Còn về việc chơi đùa với mười cô gái kia, chị ta chỉ cho rằng đó là thủ đoạn lấy lòng của Khương Chi Chi mà thôi.
“Hôm nay tôi cảm thấy vô cùng hài lòng, ngày khác chúng tôi sẽ tới nữa.” Nguyên Thường Tĩnh kiêu ngạo lên tiếng, ánh mắt nhìn trái nhìn phải một lượt.
Khương Bác cũng cười theo: “Nguyên Gia là một người ngây thơ, vô cùng đáng yêu.
Cô Nguyên, hai người đi thong thả nhé.”
Khương Chi Chi không thích Nguyên Thường Tĩnh, thế nên không hề để ý đến chị ta, xoay người định rời khỏi nơi này.
Khương Bác nhận ra hành động của cô nên ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở: “Chi Chi…”
Ông ta liều mạng nháy mắt: Người nhà họ Nguyên vẫn còn ở đây, không thể đi được.
“Cái cô Khương Chi Chi kia, cô mau đứng lại cho tôi, đúng là không tôn trọng người lớn… Nhà họ Khương dạy dỗ cô đối xử với người lớn như thế sao?”
Nguyên Thường Tĩnh vô cùng nhạy cảm, nhanh chóng gào lên.
Khương Chi Chi dừng bước, trên mặt không cảm xúc, quay lại nhìn chị ta.
Nguyên Thường Tĩnh lạnh lùng lên tiếng: “Tôi cảnh cáo cô, nhà họ Nguyên chúng tôi đã quyết định ngày cưới ngay trong tháng sau.
Nhất định cô phải gả cho con trai tôi, đến lúc đó cô phải quỳ xuống trước mặt tôi, gọi tôi một tiếng mẹ!”
“Dì Nguyên, dì hiểu lầm rồi.” Vẻ mặt Khương Chi Chi không hề thay đổi, cô nói: “Tôi thấy sắc mặt dì vàng khè như thế, hơn nữa tính khí còn nóng nảy như vậy… cho rằng thời kỳ mãn kinh đã đến, thế nên tôi định cho người rót cho dì một chén thuốc bắc, để dì điều dưỡng thân thể.”
“Chi Chi, con nói bậy bạ cái gì đấy!” Nhìn thấy sắc mặt Nguyên Thường Tĩnh tối sầm lại, Khương Bác lo lắng sẽ đắc tội với người này, thấp giọng lên tiếng ngăn cản: “Con nhìn lại con mà xem, còn ra dáng một đứa con gái được ăn học đàng hoàng hay không, mau nói xin lỗi cho bố!”
Sau đó ông ta lại khép nép quay sang giải thích với Nguyên Thường Tĩnh: “Con nhóc Chi Chi này hơi bướng bỉnh một chút.
Thế nhưng cô cứ yên tâm đi, nhất định tôi sẽ dạy dỗ nó một trận, tuyệt đối không làm chậm trễ hôn sự của hai nhà.”
“Xùy…”
Khương Chi Chi cũng không định nể mặt chị ta, xoay người đi thẳng về phía nhà thờ tổ, cô còn phải đi thăm em gái ngoan của cô.
Cô nghênh ngang rời khỏi đó, từ đầu đến cuối không thèm để ý tới tiếng gào thét của Khương Bác ở sau lưng.
Còn về phần Nguyên Thường Tĩnh… thì đã sắp tức điên lên rồi!
“Loảng xoảng…”
Chị ta tiện tay hất đổ hết bộ dụng cụ pha trà của nhà họ Khương xuống đất, tức giận giậm chân, oán hận lên tiếng.
“Được lắm! Đây chính là thành ý của nhà họ Khương các người sao? Chuyện này không xong đâu.
Khương Chi Chi, cô cứ chờ gả tới nhà chúng tôi đi!”
Chờ sau khi kết hôn, nhất định chị ta sẽ hành hạ con nhỏ không biết trời cao đất rộng này!
Để cho cô phải hối hận vì đã đắc tội chị ta!
Vẻ mặt thâm độc của chị ta thật sự đã hù dọa Nguyên Gia, cậu ta há miệng run rẩy lắc đầu, lớn tiếng: “Hôm nay mẹ đáng sợ quá, giống như ma quỷ vậy!”
Sau đó cậu ta ôm eo ếch của người đang đứng mặt hét lớn: “Mẹ không được phép làm hại chị tiên nữ, chị ấy là vợ của con.
Mẹ không được phép hung dữ với chị ấy…”
Con ruột ngăn cả khiến Nguyên Thường Tĩnh nghẹn lời.
Khương Bác âm thầm than trời, vội vàng xin lỗi: “Cô Nguyên à, là do tôi không biết dạy Chi Chi.
Cô yên tâm đi, nhất định tôi sẽ khiến con bé thay đổi.”
“Hừ, nhà họ Khương… Tôi nhớ kỹ rồi đấy!”
Nguyên Thường Tĩnh kéo tay Nguyên Gia, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Nhất định tôi sẽ tính toán hết món nợ này với các người, cứ chờ mà xem!”
Người phụ nữ này là cái thá gì mà lại dám làm như thế trước mặt chị ta?
Sau này, cho dù có thế nào đi nữa cũng phải hành hạ cô đến chết, hừ!
Khương Bác thật sự sứt đầu mẻ trán, đều là tổ tông của ông ta cả, bà nội của Khương Chi Chi cũng đã ra lệnh.
Chỉ cần cô có thể phối hợp thì người làm bố như ông ta cũng không được phép ép buộc cô, dù sao thì sau này nhà họ Khương đều phải dựa hết vào cô con gái lớn của ông ta.
Bên trong nhà thờ tổ tiên, đã liên tục mấy ngày rồi, Khương Nhược Vi chỉ được phép ăn một bữa.
Mỗi lần cô ta đói đến nỗi bụng kêu ùng ục thì sẽ luôn có người giúp việc “tốt bụng” mang đồ ngọt vào để cô ta bổ sung năng lượng.
Không biết từ lúc nào, cả người cô ta giống như một quả bong bóng được bơm hơi vậy, bắt đầu căng phồng lên một cách nhanh chóng.
Lúc Khương Chi Chi tới đây, Khương Nhược Vi đang nằm trên bậc thang của nhà thờ tổ lén ăn bánh.
Nghe thấy sau lưng có tiếng động, cô ta lập tức quay đầu lại.
Trước mắt xuất hiện khuôn mặt của Khương Chi Chi, sự thù hận trong lòng cô ta nhanh chóng sôi trào.
“Khương Chi Chi, chị tới đây làm gì?”.
Danh Sách Chương: