Lúc trước khi Tư Hân Nhiễm thích Cung Dịch.
Bổ não mọi lúc, cho dù sau này có gả cho Cung Dịch cũng sẽ là một cô dâu khổ sở giống như hòn vọng phu vậy.
Bởi vì Cung Dịch chính là ngọn núi băng vô biên.
Người nào có thể làm hạ nhiệt một ngọn núi băng chứ?
Thế nhưng cô ta chưa từng nghĩ, có lẽ ngọn núi băng này không cần ai tới làm hạ nhiệt, anh sẽ tự mình hoà tan vì một người.
“Nhưng…”
Chu Chu nhìn về phía Tư Hân Nhiễm.
“Tại sao lại đánh chết tôi?”
Tư Hân Nhiễm nhìn Chu Chu như đang nhìn một tên ngốc: “Thế nếu không thì sao? Đánh chết tôi sao?”
Chu Chu: “…”
Hào quang dũng cảm của Tư Hân Nhiễm không còn tồn tại trong lòng Chu Chu nữa.
Sự đau lòng dành cho cô ta cũng lúc có lúc không.
Trên bản chất.
Tư Hân Nhiễm chính là một cô nhóc thiếu đánh!
Buổi chiều Cố Kiều Niệm không dám ngủ quá lâu.
Cô sợ mình ngủ hoài đến khi tỉnh dậy cả người sẽ mềm nhũn.
Ngủ tới lúc mơ mơ màng màng, không biết lại mơ thấy cái gì.
Bắt đầu từ giữa trưa, Cố Kiều Niệm vẫn luôn có chút lo sợ bất an.
Đúng lúc.
Sau khi cô đứng dậy, ngồi dưới lầu nhìn Tư Hân Nhiễm chơi trò chơi.
Trong chốc lát.
Điện thoại của Khôi Kiệt đã tới rồi.
Lúc Cố Kiều Niệm nhìn thấy tên hiện lên trên điện thoại, mí mắt cũng nhảy một cái.
Cô đứng dậy đi tới phòng ăn.
Hít một hơi thật sâu, Cố Kiều Niệm nhận điện thoại.
“Sao thế?”
“Cô Cố, chúng tôi gặp phải người quen.” Khôi Kiệt nói.
“Người quen?”
“Người của anh Cung.” Khôi Kiệt trả lời.
Cố Kiều Niệm hơi sửng sốt, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó: “Người của cậu ấy đưa Cố Đức Hạo sao?”
Cố Đức Hạo đã biến mất vào mấy tháng trước.
Biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.
Có lần Cố Kiều Niệm cho rằng Cố Đức Hạo bị người nhà họ Cửu diệt khẩu.
“Đúng thế.” Khôi Kiệt nói: “Hôm nay chúng tôi dựa theo manh mối đến tìm, tìm được chỗ Trương Ngọc Mai nói chôn thi thể của Cố Thiến Thiến. Sau khi đến nơi, nơi đó đã bị ai đó đào lên.”
Lòng Cố Kiều Niệm giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm một cái.
Vốn dĩ ban đầu trong lòng cô còn có một tia hy vọng nhỏ nhoi, bây giờ cũng đã bị dập tắt rồi.
“Tôi biết rồi.” Cố Kiều Niệm trầm mặc một hồi: “Người của Cung Dịch cũng sẽ liên lạc với ông ta, nghe xem là được.”
“Ừ.” Khôi Kiệt lên tiếng đáp lại.
“Anh Kiệt.” Cố Kiều Niệm gọi anh ta một tiếng.
“Ừ.”
Cố Kiều Niệm lại trầm mặc một chút.
Cũng không biết có phải do bị bệnh hay không, cô cảm thấy bây giờ mình dường như có hơi yếu ớt.
“Nếu như tìm được, nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ đi.” Cố Kiều Niệm nói.
“Biết rồi.”
Cúp điện thoại.
Cố Kiều Niệm đứng trước cửa sổ phòng ăn, thở một hơi thật dài.
Sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Chị Cố, chị vừa đi đâu đấy? Bỏ lỡ khoảnh khắc xuất thần rồi! Tôi vừa soạn được một ghi chép mới này!”
Tư Hân Nhiễm tung tăng chạy tới bên cạnh Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm cười nhạt một tiếng: “Tôi lên lầu đọc kịch bản đây, cô chơi tiếp đi.”
Nói xong Cố Kiều Niệm đi lên lầu.
Mặc dù Tư Hân Nhiễm vồ vập nhưng trong lòng vẫn rất tinh tế, cô ta có thể nhận ra, Cố Kiều Niệm đang có tâm sự.
Tầm mắt vẫn luôn nhìn theo Cố Kiều Niệm.
Chờ Cố Kiều Niệm lên lầu, cô ta vừa chạy đến bên cạnh Chu Chu: “Người đại diện như chị, không có lương tâm sao? Tâm trạng của chị ấy không vui, chị không đi xem một chút sao?”
Chu Chu biết, người gọi đến là Khôi Kiệt.
Cô ấy lắc đầu một cái: “Bây giờ chị ấy không muốn có người ở bên cạnh chị ấy đâu.”
“Có ý gì?” Tư Hân Nhiễm hỏi.
“Thân thế của chị ấy, lên hot search, cô biết được bao nhiêu?” Chu Chu hỏi.
“Toàn bộ nhé!” Tư Hân Nhiễm lập tức ngồi xuống bên cạnh Chu Chu: “Không phải chị ấy đang tìm cha mẹ ruột của chị ấy sao?”
“Rất có thể cha mẹ chị ấy đã bị giết hại, người của chúng tôi đang đi tìm hài cốt… không nằm ngoài dự đoán, cuộc điện thoại vừa rồi, chắc hẳn đã nói cho chị ấy biết đã tìm được tro cốt.” Chu Chu lời ít ý nhiều: “Mấy ngày nay cô nên yên lặng đi, đừng tới cạnh chị ấy tìm chỗ chết.”
“Hài cốt sao?” Tư Hân Nhiễm vừa nghe, cái miệng nhỏ chu lên, nước mắt trào dâng nơi hốc mắt: “Đều chết hết rồi sao?”
Chu Chu rũ mắt, trong lòng cũng thấy không dễ chịu.
Nguyên Giang Vãn từ phòng bếp bước ra, nghe được đại khái.
Bà ấy cau mày, theo bản năng nhìn lên lầu.
Đầu óc của cô nhóc này, rốt cuộc tới khi nào mới tỉnh táo được đây.
Mới vừa rồi còn hỏi chuyện liên quan tới mẹ cô.
Nguyên Giang Vãn ảo não không thôi.
Vừa nghĩ.
Cô Cố là một người tốt, sau này phải đối xử tốt với cô một chút mới được.
Cố Kiều Niệm ở một mình trong phòng hơn một tiếng.
Đối với hoạt động vào buổi tối, thời gian bắt đầu là vào sáu giờ, nhưng bởi vì còn phải trang điểm, ba giờ rưỡi Cố Kiều Niệm đã lên đường.
“Tối nay tôi phải quay suốt đêm, Cung Dịch cũng giống vậy.” Trước khi ra ngoài, Cố Kiều Niệm nói với Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn: “Cung Dịch đã sắp xếp xe xong xuôi, lát nữa sẽ tới đón hai người đến địa điểm quay tiếp theo. Hai người hãy thu xếp ổn thoả trước, ngày mai chúng ta sẽ đến đó.”
Tư Hân Nhiễm ngoan ngoãn khác thường.
“Được, chị Cố cứ yên tâm, tôi sẽ tự chăm sóc cho chính bản thân mình và cô!”
Cố Kiều Niệm gật đầu một cái, rồi lại chào hỏi với Nguyên Giang Vãn, sau đó rời đi.
“Chị ấy quá kiên cường.” Chờ Cố Kiều Niệm rời đi, Tư Hân Nhiễm nói với Nguyên Giang Vãn: “Khi còn bé bị người ta dụ bắt đi, tên đó còn giết hại cả cha mẹ ruột của chị ấy. Sau đó còn đưa chị ấy vào giới giải trí để kiếm tiền, nói chuyện không được liền đánh chị ấy, trước đó còn tìm được cả video trên internet, vô cùng thảm.”
Nguyên Giang Vãn sợ hết hồn hết vía, cau mày.
“Hiện giờ tên lừa gạt kia đang ở đâu?”
“Không biết, dù sao sau đó cũng biết thân thế của Cố Kiều Niệm, phản kích vô cùng ác.” Tư Hân Nhiễm giận dữ nói: “Thế nhưng đối với kiểu cặn bã như thế, nên không chừa lại đường sống như thế, tốt nhất nên bóp chết.”
Nguyên Giang Vãn không lên tiếng.
Đứa trẻ tách khỏi cha mẹ.
Nhất là không thể nghe những việc Cố Kiều Niệm đã trải qua.
Bọn họ sẽ lo lắng, con của họ ở bên ngoài, có khi nào sẽ bị người khác ức hiếp hay không?
Chỉ mới suy nghĩ một chút.
Trong lòng cũng đứt từng đoạn ruột.
Thật ra trong lòng Tư Hân Nhiễm cũng cảm thấy áy náy.
Nghĩ tới trước đây cô ta còn từng công kích thân thế của Cố Kiều Niệm đấy chứ.
*
Đến trường quay.
Cố Kiều Niệm trông như không có chuyện gì.
Tiểu Cổ trang điểm cho cô xong, thay quần áo xong xuôi, cô lập tức lên xe đến địa điểm quay phim có mưa.
Lúc chính thức bắt đầu làm việc là sáu giờ rưỡi.
Bởi vì trời hôm nay không có mưa, nhân viên đoàn làm phim tạo mưa to.
Những dòng nước phun ra từ vòi chữa lửa đập vào trên người cô, rất đau.
Sau khi mặt trời lặn, trường quay này giống như bị khí lạnh trào lên từ dưới lòng đất bao trùm vậy.
Chu Chu vô cùng lo lắng.
Cứ luôn tay đo nhiệt độ cơ thể cho Cố Kiều Niệm, xác nhận tình trạng cơ thể của cô.
Không bao lâu sau, Cung Dịch cũng đến trường quay.
Sau khi xuống xe, anh lập tức đi thẳng về phía Cố Kiều Niệm.
Chu Chu nhanh chóng cảnh giác.
Bình thường vẫn ổn, bây giờ Cố Kiều Niệm sinh bệnh, ai biết Cung Dịch có phát điên hay không?
“Sao rồi?”
Cung Dịch vừa tới liền hỏi.
Dường như Cố Kiều Niệm đoán chừng anh sắp đi qua.
Tự cầm nhiệt kế.
Cung Dịch lên tiếng hỏi, cô lập tức cầm lấy nhiệt kế chĩa vào trán, sau đó đưa nhiệt độ bình thường cho anh xem.
“Vẫn khoẻ.”
Trong lúc nói chuyện còn hoạt động cổ một chút cho Cung Dịch nhìn sắc mặt của cô.
“Buổi trưa ăn một chén cháo nóng đầy đặn, sau đó một chút là khoẻ lại, cậu nói xem có thần kỳ hay không.”
Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch, ánh mắt tránh né, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Trông dường như thật sự không sao.
Danh Sách Chương: