Trong căn phòng riêng với ánh sáng nhạt nhoà, sự ấm áp cùng mùi rượu thơm nồng bao trùm bầu không khí, hai người phụ nữ đang say sưa nâng ly uống cạn.
Nếu như chú ý kỹ vẫn có thể nghe tiếng nước đang chảy.
Tiếng nước chảy sao?
Người quản lý nhìn xuyên qua chỗ trống trong căn phòng riêng, khuôn mặt ông ta hơi giật giật.
Có đến năm anh chàng đang vây quanh hai bên trái phải của cả hai người phụ nữ giàu có.
Hai bên đặt những thùng gỗ ngâm chân đầy hoa hồng, một người đưa tay thử nhiệt độ của nước, một người nắm lấy chân người phụ nữ.
Ba anh chàng còn lại thì một người mát xa đùi cho người phụ nữ, một người đấm bóp vai.
Không dừng lại ở đó, thậm chí có khi họ còn quạt, có khi thì bưng trà rót nước, còn không quên bóc vỏ trái cây đút vào miệng hai người phụ nữ.
“Du Ánh, từ cái nhìn đầu tiên tớ đã cảm thấy tớ với cậu rất có duyên, có lẽ kiếp trước chúng ta đã là chị em tốt của nhau.”
Hai người đã uống cạn một chai rượu vang đỏ, sau đó tiếp tục mở thêm một chai khác.
“Hì hì, ngày đó tớ còn tưởng cậu là một kẻ lừa đảo, nếu như không phải sau đó Khương Chi Chi cậu đã lộ ra chút năng lực thì chị đây đã không mắc lừa đâu.”
Du Ánh hơi say liếc nhìn Khương Chi Chi một cái, khoé miệng hiện lên nụ cười thoải mái: “Nhưng tớ đã lên thuyền của cậu rồi, tiếp theo tớ sẽ dành cả thanh xuân này cho cậu, nhất định phải đưa tớ lên đỉnh cao đấy.”
“Yên tâm đi, tớ đã nhận lấy Du Ánh cậu thì cậu đã là người của tớ, cả đời này tớ sẽ có trách nhiệm với cậu.
Nhất định chúng ta sẽ bay lên, nhất định đấy!” Khương Chi Chi vừa nói vừa nghiêng đầu.
Lúc này đây, Du Ánh có chút mơ màng.
“Tống Gia Minh, tôi nói cho anh biết, nước lạnh rồi, mau thêm nước ấm vào cho tôi.” Du Ánh tỏ vẻ bất mãn, trừng mắt nhìn anh chàng đang ngâm chân cho mình.
Anh chàng này khá giống Tống Gia Minh, cậu ta nhỏ giọng phản đối: “Chị, em tên A Hào…”
“Cái gì A Hào? Tống Gia Minh, để tôi nói cho anh biết! Cho dù anh có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra, anh cũng có ngày hôm nay à? Nhanh thêm nước rửa chân cho chị đây! Tôi muốn nước suối núi Trường Bạch sáu mươi độ, nếu còn một lần nữa thì đêm nay tôi sẽ gϊếŧ chết anh.” Du Ánh tức giận đập tay xuống bàn.
“?”
Chàng trai kia khóc không ra nước mắt, vừa định phản bác, đột nhiên nhìn thấy Khương Chi Chi đập mấy tờ một trăm tệ lên bàn.
Trong tích tắc, cậu ta lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Được thôi, tối nay muốn làm gì cậu ta cũng được, cho dù là em gái nhỏ ngoan ngoãn hay là một người phụ nữ mạnh mẽ thì đều được hết.
“Chị chờ một lát, Tống Gia Minh sẽ bổ sung nước cho chị ngay, nước khoáng núi Trường Bạch sáu mươi độ sao, không thành vấn đề…”
“Hừ, Tống Gia Minh, anh đúng là lòng lang dạ sói.
Lúc còn ở trường đại học, chúng ta yêu nhau, anh nghèo đến nỗi không có cơm để ăn.
Tôi gắng gượng cho anh dùng ké thẻ của tôi để ăn cơm hơn nửa năm…”
“Từ trước đến nay, mỗi lần sinh nhật tôi, anh chưa từng tặng tôi bất kỳ món quà gì.
Dù là ngày âm lịch hay dương lịch, tôi cũng đều nhớ tới sinh nhật của anh…”
“Như thế mà sau khi anh tốt nghiệp đại học, anh lại lập tức vứt bỏ tôi mà không nói tiếng nào… Anh… Anh đúng là không phải con người!”
Du Ánh chảy nước mắt uống cạn ly rượu, nhỏ giọng chửi rủa.
Khương Chi Chi thở dài.
Nếu nói đây là yêu thì quá hèn mọn, có lẽ từ đầu đến cuối, đây không phải là tình yêu, rõ ràng là đối phương đang lợi dụng cô ấy như một cái máy rút tiền.
“Nếu cũ không đi thì mới sẽ không đến.
Hãy nhìn xem, ai trong số mấy chú em này không tốt hơn cái tên Tống Gia Minh kia?”
Tổn thương vì tình mà nếu càng an ủi, càng ấm áp thì hiệu quả càng kém.
Khương Chi Chi thích dẫn dắt một các thô bạo.
Sau khi nói xong, ánh mắt hung tợn liếc nhìn qua mấy anh chàng đang ngu ngơ không hiểu gì.
“Tôi hỏi các cậu đó, có ai trong số các cậu không tốt hơn tên cặn bã kia à?”
“Đúng vậy đúng vậy… Chúng tôi đều tốt hơn tên cặn bã kia.” Mấy chàng trai đồng loạt trả lời như con gà mổ thóc, đồng thanh mở miệng.
“Chị, chị thấy em thế nào?” Một chàng trai xung phong nhận việc này, nhìn về phía Du Ánh.
Du Ánh cười khúc khích, xoa xoa khuôn mặt trắng nõn của chàng trai rồi đẩy cậu ta ra, quay mặt về phía Khương Chi Chi, cười với đối phương, sau đó lại khóc oà.
“Cảm ơn cậu… Chi Chi.”
“Chị em mà cần gì khách sáo cảm ơn như vậy.
Đàn ông có tiền có thể ăn chơi, rượu chè be bét, tuỳ ý làm bậy ở bên ngoài, thậm chí còn nuôi tình nhân! Chúng ta cũng có thể, chờ đến khi chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn, nuôi mấy người này không sướng hơn à?”
Khi Khương Chi Chi vẫy tay với vẻ mặt rất hào hứng, Nguyên Cận Mặc đang lặng lẽ đứng ở cửa, cô không chú ý đến sự hiện diện của anh.
“Chi Chi, cậu nói đúng, đàn ông không đáng tin cậy, sau này chị đây thích thì chị sẽ bao nuôi…” Du Ánh híp mắt ảo tưởng.
“Thế nhưng dù thế nào đi nữa, nếu đã bao nuôi một anh chàng trẻ tuổi thì đừng chọn mấy cái tên ưa nhìn nhưng lại không dùng được, tớ nói cho cậu biết… Nhất là kiểu dễ dàng bị đánh ngất ấy, càng không nên bao nuôi loại đàn ông đó.”
Khi Nguyên Cận Mặc nghe thấy điều này, khuôn mặt tươi cười đầy vẻ cạn lời, trong nháy mắt, anh nhớ đến mình trong một thời khắc bi thảm hơn bao giờ hết.
Mà người phụ nữ trước mặt đang nói về những bí mật của anh cho một người phụ nữ khác và một đám trai bao, rồi tùy ý thảo luận về bí mật của anh.
Dù không nói rõ tên họ của mình, nhưng Nguyên Cận Mặc cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị đám người kia xé nát…
“Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi!” Cậu hai nhà họ Nguyên thấp giọng hét lớn.
Tất cả mọi người đều giật mình sửng sốt.
Du Ánh đã uống quá nhiều, mỉm cười chỉ vào Nguyên Cận Mặc đang mí môi: “Ôi trời ạ, cái tên trai bao này thật đẹp trai, còn đẹp trai hơn so với tất cả mấy người vừa rồi.
Nếu sau này tớ muốn bao nuôi, nhất định sẽ bao nuôi loại đàn ông như thế này…”
“Khụ khụ khụ…”
Khương Chi Chi nhìn thấy Nguyên Cận Mặc, trong nháy mắt lập tức tỉnh rượu, nhanh chóng che miệng Du Ánh lại, không để cho cô ấy nói thêm những điều bậy bạ.
Nguyên Cận Mặc siết chặt nắm tay, các khớp xương kêu răng rắc.
Nguyên Cận Mặc vung tay lên, ngay sau đó Nguyên Nhất dẫn đầu một nhóm người mặc đồ đen, bắt đầu dọn sạch hiện trường.
Ngay sau đó, tất cả những người đàn ông bị đưa ra ngoài.
Vừa rồi Du Ánh đang say khướt, thế nên bị Khương Chi Chi che miệng lại thì bắt đầu mơ màng ngủ thiếp đi.
Nguyên Nhất cũng nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.
Trong phòng chỉ còn lại Nguyên Cận Mặc và Khương Chi Chi đang trợn tròn mắt nhìn nhau.
“Nguyên Cận Mặc, tối nay tôi đã tiêu phí rất nhiều tiền ở chỗ của anh, tại sao anh lại tức giận như vậy?” Khương Chi Chi cố gắng mở to đôi mắt tròn xoe mê người.
“Nơi này là sản nghiệp của tôi.” Nguyên Cận Mặc kiêu ngạo nói.
“Thì sao?” Khương Chi Chi trợn to hai mắt.
“Khương Chi Chi, cô giỏi thật đấy, có thể gọi hẳn mười người đàn ông như vậy.” Giọng điệu của Nguyên Cận Mặc đầy vẻ khinh thường.
“Cậu hai nhà họ Nguyên, anh nói như vậy thật sự không biết điều rồi đấy.
Cái gì gọi là làm ra loại chuyện gọi hẳn mười người đàn ông chứ? Giá cả rõ ràng, tôi gọi mười người đàn ông thì sao chứ? Thận của tôi tốt đấy được không?” Khương Chi Chi nghe vậy cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Lười nói nhảm với cô, Nguyên Nhất, xử lý cho tôi.”
Nguyên Cận Mặc khoát tay, sau đó bước ra khỏi phòng riêng.
Chỉ còn Khương Chi Chi ở lại, cô không nói nên lời mà chỉ biết kêu rên: “Các người đúng là một câu lạc bộ đen tối xấu xa, chẳng tôn trọng khách hàng của mình gì cả, trả lại mười người đàn ông cho tôi!”
Nguyên Cận Mặc đang tiến về phía trước, lúc vừa bước chân ra khỏi câu lạc bộ, anh lập tức chú ý thấy có phóng viên đang trốn trong bụi rậm chuẩn bị chụp ảnh.
“Nguyên Nhất, đi xử lý đi.”
Khương Chi Chi buồn bực nhìn phóng viên mà mình đã sắp xếp từ trước, cứ như vậy mà bị người của Nguyên Cận Mặc kéo đi.
Mười người đàn ông của cô, tin tức nặng ký của cô đã không còn nữa!
Cô mở miệng định chửi thề, nhưng ngay lúc đó, Nguyên Cận Mặc đã lộ ra ánh mắt lạnh lùng, đè cô lên cửa kính xe.
Hãy tha thứ cho cơ thể nặng gần tám mươi kilogam của Khương Chi Chi, cô không thể phản kháng được.
“Cô gái, cô lại đánh ngất tôi một lần nữa xem!”
Khương Chi Chi đột nhiên co lại thành một con chim cút…
Cuối cùng cô cũng biết tại sao khuôn mặt của Nguyên Cận Mặc lại tối sầm như vậy, thì ra người đàn ông này vẫn luôn ghi thù….
Danh Sách Chương: