Mưa to như thác đổ.
Trời tối giống như một chén mực vậy.
Mặc Hải Vương chiến đấu với thích khách dưới cơn mưa to.
Người nàng đưa theo bị thương gần như không còn ai.
Nước mưa lạnh như băng táp vào gương mặt nhợt nhạt của nàng, tay phải nàng bị thương, bên nhóm thích khách cũng có một vài cao thủ nội công, đao khí chấn trên bàn tay nàng khiến nó xuất hiện vết rách.
Nàng xé váy, đưa tay trói cùng với trường đao.
Từ đâu đến cuối mấy thích khách đều không nói lời nào.
Điều này nói rõ người phái bọn hắn tới không có yêu cầu gì khác, chỉ đơn giản muốn nàng chết.
Tia sáng lạnh lướt qua, cuộc giết chóc lại tiếp tục.
Phượng Cửu Khanh cắn răng một cái, huy động trường đao, chém đứt đầu thích khách.
Đồng thời cánh tay nàng cũng dính một đao.
Máu nhanh chóng hoà vào cùng nước mưa.
Chân mày Phượng Cửu Khanh vốn cũng không hề nhíu lại, cho đến tận khi nàng nhìn thấy chiếc đầu mình vưa chém đứt khi nãy rơi xuống đến xuất hiện một ký hiệu ở sau gáy,
Khi ấy nàng giật mình.
Ký hiệu này thuộc về thầm vệ của hoàng tộc… cũng là thầm vệ của Lãnh Diệc, Đại Ung đế vương.
Lãnh Diệc.
Lãnh Diệc mà nàng cưng chiều như thế!
Phượng Cửu Khanh nhất thời cảm thấy mình vô cùng buồn cười.
Lãnh Diệc tự cho là đúng, giữ hắn ở lại bên cạnh dưới danh nghĩa bị sỉ nhục, từng chút từng chút quên mối thù nước nhà, điên loạn với hắn hàng đêm.
Mê mệt trong đó quên đi hết tất cả.
Nàng thật sự cho rằng.
Lãnh Diệc là thật lòng, hắn nguyện ý ở lại Mặc Hải cùng nàng cả đời.
Thậm chí nàng còn lo lắng, nếu như hắn có thể buông bỏ vương quyền, có lẽ nàng cũng có thể buông xuống mối thù của mình.
Lần này xuất hành cũng là ý của Lãnh Diệc.
Hắn nói ở trong Vương Cung quá buồn chán.
Hy vọng có thể thấy hoa đào sau mưa xuân.
Không ngờ.
Mùa xuân chưa qua, hoa đào cũng chưa nở.
Người của hắn đã phục kích trên đường, chờ đợi lấy mạng của nàng.
Chung quy… bởi vì nàng tham mê sắc đẹp, sắp thật bại rồi?
Phượng Cửu Khanh ơi là Phượng Cửu Khanh!
Ngươi nên thật lòng xin lỗi những phơi thây khắp nơi, những tướng sĩ đã tín nhiệm ngươi.
Cũng thật lòng xin lỗi người mẹ đã liều mạng sống của mình, cứu ngươi ra từ trong đống người chết.
Gió lớn, mưa chợt càng lúc càng lớn.
Trên người Phượng Cửu Khanh lại thêm mấy vết thương.
Dần dần thể lực cũng sắp không chịu nổi.
Ngay lúc một đao trí mạng sắp chém đến trên người nàng.
Một tia sáng lạnh xuyên thẳng qua màn mưa, đánh một tiếng vào trên đao thích khách, chiếc đao thật dày bị đánh gảy thành hai khúc.
Phượng Cửu Khanh ngẩn ra.
Cho rằng cứu binh của nàng đã đến.
Thế nhưng một bên mắt lại nhìn thấy Lãnh Diệc nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
Phượng Cửu Khanh đã không còn khí lực.
Nàng chống thanh trường đao, quỳ một chân xuống đất.
Lãnh Diệc thấy vậy, lao tới như điên, run rẩy đỡ Phượng Cửu Khanh.
“Tỷ tỷ!”
Lãnh Diệc kêu lên một tiếng.
Những tên thích khách kia thấy Lãnh Diệc tới, rối rít dừng tay.
Người người đều vô cùng sợ hãi.
Phượng Cửu Khanh nhìn Lãnh Diệc, cười lạnh nói một câu: “Sao ta lại quên, ngươi chính là hồ ly.”
“Không phải ta.” Lãnh Diệc vội vàng trả lời.
Ngay sau đó, Phượng Cửu Khanh đột nhiên nảy sinh vẻ ác độc, hung hăng cắn vào miệng của Lãnh Diệc.
Cắn tới mức máu tươi nhuộm đỏ hàm răng đôi môi tái nhợt của nàng, cũng không nhả ra.
Lãnh Diệc nhíu mày, cũng không nhúc nhích để mặc cho nàng cắn.
Cho đến khi toàn bộ thể lực của Phượng Cửu Khanh đã hoàn toàn hao hết, nàng trực tiếp ngất đi trong lòng Lãnh Diệc.
“A Cửu!” Sắc mặt Lãnh Diệc bị doạ u ám, sau đó cũng khạc ra một ngụm máu.
Lãnh Diệc bị bỏ thuốc.
Vốn là không thể nhúc nhích trong suốt mười hai tiếng.
Nhưng hắn đoán được Phượng Cửu Khanh gặp chuyện.
Cưỡng chế đột phá dược tính, bị phản kích và nội thương nghiêm trọng.
Cộng thêm giữa đường bị tập kích, vô hình trung lại bị thương thêm.
“Bệ hạ!” Thuộc hạ của Lãnh Diệc cũng rối rít chạy tới.
Lãnh Diệc ôm lấy Phượng Cửu Khanh.
“Bệ hạ, vẫn nên xuống đây đi!” Thuộc hạ lập tức nói.
“Cút ngay, đừng đụng vào cô ấy!” Lãnh Diệc tức giận quát lên một tiếng, sau đó nhìn lướt qua thích khách: “Giết chết hết toàn bộ cho ta!”
“Bệ hạ tha mạng! Chúng ta làm theo ý chỉ của Thái hậu nương nương…”
“Giết!”
Lãnh Diệc tức giận la lên một tiếng.
Sau đó hắn ôm lấy Phượng Cửu Khanh, bước lên xe ngựa, bên ngoài xe ngựa là tiếng kêu rên và phản kháng.
Lãnh Diệc không thèm để ý tới.
Hắn lấy ra đan dược kéo dài sinh mạng từ trong lồng ngực, vừa khóc vừa đút cho Phượng Cửu Khanh.
Vị hoàng đế trẻ tuổi, trong đời chỉ mới rơi nước mắt hai lần.
Một lần là vào năm ấy, người khác nói cho hắn biết, Phượng Cửu Khanh táng thân nơi biển lửa, hài cốt không còn.
Còn một lần khác chính là lúc này.
Hắn sợ nàng chết.
Cực kỳ sợ hãi.
Chỉ một viên đan dược kéo dài tính mạng.
Đó là đồ cứu mạng mà mẫu hậu đã đưa cho hắn,
Hắn bị nội thương nặng như thế, cũng cần thế nhưng hắn lại không chút do dự đưa cho Phượng Cửu Khanh.
Hắn có thể sẽ chết.
Nhưng tỷ tỷ thì không được, nàng phải sống!
“Cắt!”
Cảnh quay cuối cùng cũng hoàn thành.
Cuối cùng đạo diễn cũng đứng dậy.
Quay cảnh mưa đêm, còn quay cả một nhóm lớn, cho dù là tình trạng của diễn viên hay tình trạng của hiện trường cũng khiến số lần NG vào tối nay không hề ít.
Từ sáu giờ rưỡi tối.
Đến bây giờ cũng gần đến sáu giờ sáng.
Tất cả diễn viên trong đoàn đều bị mưa đánh vào người đau nhức, quay suốt cả một đêm.
“Mọi người cực khổ rồi! Mau chóng kết thúc công việc, quay về tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon nhé!”
Đạo diễn cầm loa hét lớn.
Chu Chu cầm lấy áo khoác của Cố Kiều Niệm chạy thật nhanh về phía xe ngựa ở bên kia.
Lúc này, Cố Kiều Niệm vẫn đang nằm trong lòng Cung Dịch.
Chu Chu suy nghĩ, cho dù có mệt mỏi muốn nằm trong lòng anh cũng phải về chứ!
Nếu nằm quá lâu người khác sẽ cảm thấy nghi ngờ!
“Cô giáo?”
Vừa chạy đến bên cạnh, Chu Chu vừa định mở miệng, lại nghe thấy Cung Dịch lên tiếng.
Trong lòng Chu Chu lập tức lộp bộp một cái.
“Kiều Kiều!”
Quay xong cảnh cuối cùng, nữ chính cũng hôn mê luôn.
Đạo diễn còn cảm khái, Cố Kiều Niệm quá nhập vai, hoàn toàn không nhận ra chút sơ hở nào.
Chẳng ai ngờ.
Cố Kiều Niệm thật sự ngất đi.
“Lái xe tới đây!” Mặt mày Cung Dịch lạnh lùng, nhanh chóng kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của Cố Kiều Niệm.
Hô hấp, tốc độ đập của tim cũng thấp hơn bình thường.
Anh bế Cố Kiều Niệm như bế công chúa, sau đó nói chuyện với Chu Chu.
“Sao thế? Tiểu Cố té nên bất tỉnh?” Đạo diễn cuống cuồng chạy tới.
Cung Dịch cũng vừa lúc ôm Cố Kiều Niệm đi về phía xe.
Mượn ánh đèn bình thường, đạo diễn nhìn thấy sắc mặt Cố Kiều Niệm tái nhợt dọa người.
Còn khó coi hơn lúc quay phim vừa nãy.
Cung Dịch chẳng thèm nhìn đạo diễn lấy một cái, sãi bước đi thẳng về phía chiếc xe.
Chu Chu cũng đang vội muốn chết.
Lúc trang điểm cho cảnh cuối xong, Cố Kiều Niệm trông vẫn bình thường như không có chuyện gì.
Sao vừa quay phim xong lại thành ra như thế?
Phải nói.
Đây còn là bởi vì phẩm chất siêu cường của một diễn viên trong Cố Kiều Niệm.
Lúc cô đến trường quay cũng không tốt, sau đó đều dựa vào ý chí nghị lực cố gắng quay phim.
Sau khi quay phim xong.
Phẩm chất và ý chí nghị lực của một diễn viên nhanh chóng sụp đổ.
Đương nhiên cô đã lộ nguyên hình.
Trở lại xe bảo mẫu.
Cung Dịch đóng cửa lại, lập tức cởi bộ quần áo ướt sũng trên người Cố Kiều Niệm rồi lại dùng tấm thảm vẫn luôn đặt trong rương giữ ấm bọc cô lại.
“Đi thẳng về, gọi bác sĩ lập tức chạy tới.” Cung Dịch ra lệnh cho Chu Chu.
Cung Dịch không yên tâm về bác sĩ trong đoàn làm phim.
Bác sĩ do anh đưa tới cũng tuyệt đối trung thành với anh, lại là người xuất sắc, y thuật lại cao siêu.
Danh Sách Chương: