Mục lục
Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cơ thể Du Ánh đang run rẩy, có thể thấy rõ ràng là cô ấy đang tức giận.
Khương Chi Chi giơ tay đè cánh tay đang run rẩy của Du Ánh, sau đó nhanh chóng đứng dậy, ngăn trước mặt hai người.
“Đứng lại, các người không được tới gần Tổng giám đốc Du.”
Một câu nói của Khương Chi Chi khiến ba người kia sửng sốt.
“Tổng giám đốc Du sao?” Người đàn ông nhíu mày: “Tổng giám đốc Du nào cơ?”
Khương Chi Chi nhanh chóng lấy một tấm danh thiếp từ trong túi, thảy về phía đó.
Người đàn ông nhanh chóng mở miệng đọc: “CEO Du Ánh, Công ty Khoa học Kỹ thuật Nguyên Sinh.”
Anh ta không nén được sự kinh ngạc, ánh mắt khi nhìn về phía Du Ánh trở nên vô cùng phức tạp.
Du Ánh nháy mắt với Khương Chi Chi, đây là tình huống gì thế?
Khương Chi Chi chỉ cho cô ấy một ánh mắt để an ủi cô ấy hãy bình tĩnh.
“Thôi đi, công ty nhỏ rách rưới nào đây, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe thấy, giả vờ làm CEO lừa gạt người khác à!”
Người phụ nữ thấy bạn trai mình yên lặng, nhanh chóng cảm thấy nghi ngờ, mở lời châm chọc.

“Triệu San, Tống Gia Minh, các người mau tránh ra! Tôi không muốn nói chuyện với các người.” Du Ánh không nhịn được lên tiếng.
Vừa được lựa chọn trở thành CEO, bây giờ cô ấy cảm thấy mình đang gánh vác toàn bộ vinh dự của Nguyên Sinh.
Muốn giễu cợt cô ấy thì được, thế nhưng giễu cợt công ty thì không thể được!
“Ôi, hãy nhìn mấy thứ rách rưới mà cô đang mặc trên người đi, có chỗ nào giống CEO hả? Nhìn qua là biết công ty của cô chỉ là một công ty rỗng, còn lên mặt cái gì chứ?” Mắt Triệu San đảo từ trên xuống dưới, tốc độ trợn trắng mắt cũng nhanh khống kém tốc độ đếm tiền.
“Cô câm miệng cho tôi, mẫu trang phục Chanel từ mùa trước của năm ngoái, thế mà còn không biết xấu hổ mặc lên người rồi đi lang thang ngoài đường.”
Đời trước cô cũng được coi là một người đẹp, nhiều tiền, cũng từng trải nghiệm những thứ xa hoa sang trọng, nên đương nhiên ánh mắt của chị Khương đây rất sắc bén.
Cô đứng dậy, dáng người khổng lồ, cộng thêm đôi môi đỏ mọng đánh mạnh vào thị giác, không chút khách sáo vạch trần người phụ nữ kia.
“Thế cô mặc thứ gì đây? Ít nhất thì tôi cũng mặc đồ của Chanel, còn cô đang mặc gì chứ?” Sắc mặt của Triệu San lập tức thay đổi, rõ ràng là đã bị người khác chọc vào chỗ đau.
Khương Chi Chi khinh thường nhìn cô ta, giơ tay lên: “Phục vụ.”
Người phục vụ nhanh chóng đi tới.
Khương Chi Chi chỉ vào đôi nam nữ trước mặt, giọng điệu khinh thường: “Bọn họ gây cản trở nghiêm trọng đến việc dùng bữa của chúng tôi, phiền anh mời bọn họ rời khỏi đây giúp tôi.”
Người phục vụ gật đầu một cái, quay về phía hai người kia, giơ tay ra và nói: “Thưa hai vị, phiền hai vị rời khỏi đây đi.”
Triệu San bị xem thường như thế, máu nóng sôi trào, không chịu bỏ qua mà kéo lấy Tống Gia Minh, giậm chân lên tiếng: “Gia Minh, bọn họ bắt nạt em kìa…”
Đôi giày cao mười mấy centimet của cô ta giẫm xuống nền gạch phát ra âm thanh vô cùng trong trẻo.
Những khách đang dùng bữa trong nhà hàng không vui nhìn về phía này.
Tống Gia Minh gạt người phục vụ ra, cố gắng đứng thẳng người nịnh nọt: “Nói đôi câu thì có làm sao? Du Ánh, tôi nói cho cô biết, nếu cô khiến Triệu San mất hứng thì coi chừng tôi đánh cô đấy!”
Du Ánh cắn chặt môi, cô ấy kéo Khương Chi Chi đang định vung tay lên, lắc lắc đầu.
“Chi Chi, chúng ta đi thôi, nói nhảm với mấy người này làm gì để mất vui chứ?”
Khương Chi Chi thu tay lại, đưa tiền boa cho người phục vụ: “Phiền anh mang những món đồ kia tới đây giúp chúng tôi.”
Người phục vụ nhanh chóng mang mấy túi đựng đồ lớn tới cho bọn họ.
Túi đồ của các thương hiệu LV, Chanel, Equipment, vân vân… xuất hiện khiến Tống Gia Minh cảm thấy sửng sốt một lúc.
“Thức ăn ngon thì phải được thưởng thức trong tâm trạng tốt nhất, xin lỗi, tâm trạng của chúng tôi đã bị hai con ruồi nhặng này ảnh hưởng.”
Ánh mắt Khương Chi Chi lướt qua hai người kia một chút, sau đó lắc đầu với người phục vụ: “Hôm nay chúng tôi không thể nào thưởng thức món ăn ngon được, phiền anh giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với bếp trưởng Poseru, hôm nay không thể thưởng thức được món trứng cá tầm muối và món gan ngỗng rán với nấm cục đen rồi.”
Người phục vụ kinh ngạc: “Cô biết đầu bếp chính của chúng tôi sao?”
Chị Khương nhà ta cười lạnh, sau đó lại đảo mắt nhìn một vòng, nói một tiếng với những vị khách trong phòng ăn này: “Xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người dùng bữa.”

Sau đó kéo Du Ánh xoay người rời khỏi đó.
Biên độ dao động của mấy túi đồ quá lớn, đập thẳng vào mặt Tống Gia Minh khiến anh ta ôm mặt kêu đau một tiếng.
Triệu San muốn đuổi theo nhưng thấy dáng người to lớn của Khương Chi Chi thì lại chùn bước.
Hơn nữa lại bị sốc bởi khí thế của cô, thế nên cô ta chỉ có thể đứng tại chỗ lắc đầu.
Cô ta đang chuẩn bị lớn tiếng mắng, mấy vị khách ngồi ở mấy bàn ăn khác cũng nhanh chóng đứng dậy rời khỏi đó.

Lúc đi ngang qua hai người họ, những vị khách đều nhìn họ bằng ánh mắt khinh thường.
“Cô gái kia nói không sai, thức ăn ngon thì phải kết hợp với tâm trạng tốt, các người khiến người khác cảm thấy chán ghét, ăn không vô nữa rồi.”
“Các người…” Triệu San đưa tay chỉ về phía những vị khách đang rời khỏi đó, lúng túng không biết nên nói gì mới phải.
Tống Gia Minh xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, giọng nói yếu đi rất nhiều: “Được rồi Triệu San, chúng ta ăn cơm thôi.”
Bọn họ vừa định ngồi xuống thì nghe thấy đầu bếp chính Poseru chạy tới, nghiêm túc đứng ở chỗ của họ, hơn nữa cũng cho người gọi bảo vệ tới đây.
“Cô gái và anh chàng này, hai vị làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc kinh doanh của nhà hàng chúng tôi, thế nên chúng tôi sẽ không phục vụ hai vị, hơn nữa chúng tôi cũng đã báo cảnh sát, các vị chờ một chút.”
Triệu San và Tống Gia Minh đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi…
Du Ánh đứng ở cửa quan sát toàn bộ quá trình, bội phục nhìn về phía Khương Chi Chi.
“Chi Chi, cậu đúng là lợi hại thật đấy! Không hổ là cô cả của nhà họ Khương.

Tớ đã được tăng thêm kiến thức rồi, đòn đánh vào tâm lí này của cậu đúng là tấn công quá đúng chỗ.”
“Tớ ghét nhất là kiểu người rác rưởi như thế đấy, ra tay đánh bọn họ sẽ làm tay tới bẩn, chỉ có thể dùng cách thức của cô ta gϊếŧ chết cô ta thì mới hả giận được.”
Khương Chi Chi lắc eo, buông tay: “Tiếc là bữa tiệc lớn của chúng ta đã bị phá hỏng.”
“Ha ha, thôi được rồi.

Thật ra thì tớ thích ăn uống ở mấy quán ven đường hơn là những bữa tiệc lớn như thế này, đi thôi, đi thôi…” Du Ánh cười đùa, đẩy Khương Chi Chi ra ngoài…
Sau khi giải quyết xong một bữa ăn cay nóng, Khương Chi Chi đưa Du Ánh tới một tiệm spa nổi tiếng ở Thành Đô, bắt đầu tiến hành thư giãn.
“Cực khổ giảm cân nhiều ngày như thế, thịt cũng mệt lả rồi, bây giờ phải cho bọn chúng hưởng thụ một chút.”
Khương Chi Chi sảng khoái nằm trên giường mát xa.

Ôi, quả nhiên là thoải mái và hưởng thụ hơn nhiều…
Du Ánh cười khúc khích: “Đúng thế, để cho thịt mỡ trên người cậu nghỉ ngơi một chút, bọn chúng sẽ nhanh chóng phải tiếp tục vận động mà.”
Nói xong, cô ấy cũng nhắm chặt hai mắt, nằm lên giường.
Cô ấy hưởng thụ kỹ thuật xoa bóp của nhân viên mát xa, cho tới khi sắp ngủ thiếp đi mới nghe thấy Khương Chi Chi nhẹ giọng lên tiếng: “Du Ánh, nói một chút đi, đừng giấu ở trong lòng.”
Mặc dù kiếp trước Khương Chi Chi đã nghe qua chuyện của Du Ánh, thế nhưng kiếp này cô phải nghe lại một lần nữa, cô thật sự sợ là cô ấy sẽ kìm nén đến mức suy sụp mất.
Lúc này Du Ánh rũ mi mắt, ánh mắt loáng thoáng những cơn sóng…
Câu chuyện này cũng không tính là mới mẻ gì, chính là câu chuyện sau khi tốt nghiệp đại học, bạn trai của cô ấy không chịu nổi cuộc sống nghèo khổ, lén lút qua lại với bạn học nữ giàu có cùng lớp, sau đó còn bắt nạt người yêu cũ.
Ban đầu cô ấy cảm thấy chuyện này là do bản thân mình béo, thế nhưng Triệu San cũng béo, cô ấy tự cười nhạo, vậy thì là do mình nghèo rồi!
Khương Chi Chi lắc đầu: “Cặn bã thì cũng chỉ là cặn bã mà thôi.

Du Ánh, cậu cứ yên tâm đi, cậu xứng đáng với người tốt hơn!”
“Đúng vậy, tớ xứng đáng với người tốt hơn.” Du Ánh cũng động viên mình như thế.
“Còn về phần cái cô Triệu San kia, sau này chúng ta không buôn bán gì với cô ta, để cô ta cứ mãi mãi mập như thế đi.”
“Ha ha, chúng ta sẽ không bán hàng cho cô ta!”
Hai người họ hưởng thụ việc xông hơi.

Sau khi spa xong, Khương Chi Chi vung tay lên, quay sang nói với Du Ánh.
“Đi dạo một chút đi, buổi tối tớ sẽ đưa cậu đi uống rượu, bảo đảm sẽ khiến cậu quên đi cái tên kia.

Tối nay tớ sẽ cho mười người đàn ông phục vụ cậu!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK