Mục lục
Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Kiều Niệm bị Trần Ninh Ninh mắng đến mức bật cười.



Sao cô ta lại ngớ ngẩn và có thể nói ra lời lẽ hùng hồn như vậy chứ?



"Nếu đã vậy thì phòng cao cấp cũng có giường lớn rất tốt, cô Trần có thể đến đó ở." Cố Kiều Niệm nói.



"Cố Kiều Niệm, trong xã hội này có phân tầng lớp, những nhân viên cấp thấp như bọn họ có thể ở một nơi không tệ lắm, nhưng không phải nơi tôi có thể ở!" Trần Ninh Ninh nghiến răng nói: "Tôi không mong người sinh ra giống như cô có thể hiểu được sự phân chia này, nhưng tôi khuyên cô không nên trở thành người hủy diệt tầng lớp xã hội đó."



Ánh mắt Cố Kiều Niệm nhìn về phía Trần Ninh Ninh càng ngày càng lạnh lùng: "Tôi thực sự không hiểu tầng lớp trong lời nói của cô, tôi chỉ biết là tôi tiêu tiền thì tôi nói gì cũng được!"



Sau khi nói xong, Cố Kiều Niệm quẹt thẻ mở cửa phòng.



"Đợi đã!"



Trần Ninh Ninh vội vàng vươn tay ra kéo Cố Kiều Niệm.



Anh Bảo, người luôn đi theo phía sau Cố Kiều Niệm, ngay lập tức vươn tay nắm chặt lấy cổ tay của Trần Ninh Ninh sau đó siết chặt.



"Á!" Trần Ninh Ninh đau đớn kêu lên: "Đau quá, buông ra!"



Trần Ninh Ninh cũng dẫn theo một người, chính là người giúp việc nữ trông rất thông minh lanh lợi ở bên cạnh.



Nhưng đối mặt với một người đàn ông hung dữ như anh Bảo, người giúp việc kia không thể làm gì khác ngoài cảm thán, thậm chí không dám tiến lên.



"Cô gái này, tốt nhất cô đừng động tay động chân. Những nhân viên cấp thấp như bọn tôi không có tư chất, nếu vô tình làm gãy tay của cô, chính cô sẽ là người chịu thiệt." Anh Bảo nói xong mới thả lỏng tay.



"Cố Kiều Niệm, đây là cách cô quản lý người của cô sao?" Trần Ninh Ninh lùi lại hai bước, lắc lắc bàn tay vẫn còn đau nhức, sợ hãi kéo ra khoảng cách với Cố Kiều Niệm.



"Người của tôi thì sao? Anh ta đã làm gì sai à? Anh ta chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình thôi. Ngược lại là cô Trần, lần đầu tiên tôi gặp cô, chúng ta hoàn toàn không quen biết nhau. Cô đã nói những lời vừa thô lỗ vừa kiêu ngạo, còn tỏ ra vẻ cực kỳ ngu ngốc. Vì vậy, tôi đề nghị cô nên dành thời gian tu dưỡng phẩm chất đạo đức của mình. Còn người của tôi, không đến lượt cô phải lo lắng về điều đó."



Sau đó, Cố Kiều Niệm mở cửa phòng.



Trần Ninh Ninh tức giận, nhưng cũng lo lắng về chuyện căn phòng, trực tiếp quát Cố Kiều Niệm nói: "Cố Kiều Niệm, bây giờ tôi chắc chắn phải có hai căn phòng tổng thống này. Nếu cô không muốn gây chuyện, chúng ta sẽ giải quyết bằng tiền, cô ra giá đi!"



Nếu cô không muốn gây chuyện.



Nhìn thử xem, đúng là một câu đe dọa vô cùng tiêu chuẩn!



Sau đó.



"Rầm."



Cố Kiều Niệm phớt lờ cô ta rồi đóng cửa lại.



Trần Ninh Ninh sững sờ!



Cố Kiều Niệm chỉ là một diễn viên mà thôi, sao lại dám bỏ qua lời cảnh cáo của cô ta?



Lúc đầu Chu Chu còn bị Trần Ninh Ninh, cái người thiểu năng trí tuệ này làm cho tức giận.



Nhưng sau khi nghe Cố Kiều Niệm mắng cô ta vài câu, cơn tức giận của cô ấy đã biến mất.



"Anh Bảo, hôm nay anh vất vả rồi, chúng ta tan làm thôi, chúc anh ngủ ngon!" Cô ấy nói lời chúc ngủ ngon với anh Bảo, sau đó lấy thẻ phòng ra, trước mặt Trần Ninh Ninh, cô ấy quẹt thẻ một cách chậm rãi và tự hào.



Có một tiếng "tạch", cánh cửa mở ra.



"Cô Trần, chúng tôi - những nhân viên cấp thấp này, bây giờ muốn đi nghỉ ngơi, mời cô về cho, đừng ồn ào nữa có được không?"



"Cô!" Trần Ninh Ninh trợn tròn mắt.



Bình thường Chu Chu không phải là người sẽ đổ thêm dầu vào lửa như vậy.



Phần lớn các tình huống, nếu cô ấy có thể nhẫn nhịn được thì sẽ nhẫn nhịn.



Nhưng mà hôm nay không giống thế.



Hôm nay ở tầng này, Cung Dịch cũng đang ở.



Cho dù Trần Ninh Ninh có giỏi thế nào, cô ta có thể bằng Cung Dịch sao?



Hừ!



Cái gì cũng không phải!



Khi Trần Ninh Ninh chỉ vào Chu Chu còn muốn xông tới đánh cô ấy nhưng đã bị ánh mắt tử thần của anh Bảo nhìn chằm chằm!



Trần Ninh Ninh cũng có vệ sĩ, nhưng vệ sĩ của cô ta... Ừm... So với anh Bảo, bọn họ chỉ giống như gà nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.



Chu Chu đóng cửa lại.



Người quản lý khách sạn cúi thấp đầu muốn thuyết phục Trần Ninh Ninh đi xuống tầng dưới.



Trong lòng cô ấy cũng rất buồn phiền.



Cô ấy cảm thấy Trần Ninh Ninh đúng là một người thiểu năng trí tuệ cấp độ thần thánh đến từ thành phố lớn.



Nếu cô ta muốn ở phòng tổng thống mà người khác đặt rồi thì cô ta nên lịch sự và trao đổi với người đó chứ?



Hành động quá đáng này đều khiến cho người quản lý cảm thấy thật ngu ngốc!



Nhưng Trần Ninh Ninh không chịu bỏ qua.



Sau khi anh Bảo cũng vào phòng, cô ta tiến lên gõ cửa phòng Cố Kiều Niệm rồi đạp mạnh một lát.



"Cố Kiều Niệm! Đồ lẳng lơ! Đừng nghĩ là tôi không biết cô đang nghĩ gì? Cô biết Cung Dịch cũng ở tầng này nên cố tình chiếm các phòng khác, không cho các nghệ sĩ nữ khác ở! Cô muốn gần quan được ban lộc!" Trần Ninh Ninh mắng rất khó nghe.



Người quản lý nghe mà cảm thấy kinh hồn bạt vía.



Đúng lúc cô ấy đưa ra một quyết định khó khăn là muốn gọi bảo vệ thì một tiếng “tinh” của thang máy vang lên.



"Không khí ở đây tốt thật đấy. Ngày mai tôi sẽ đi một vòng, tính mua một mảnh đất xây biệt thự nghỉ dưỡng hay cái gì đó!"



Nghiêm Trình Thành và Cung Dịch cùng nhau bước ra khỏi thang máy.



Anh ấy đến sớm hơn Cố Kiều Niệm và Cung Dịch một chút, đến vào buổi sáng và có một ngày đi chơi điên cuồng.



"Cung Dịch!"



Ngay khi Trần Ninh Ninh nhìn thấy Cung Dịch, cô ta ngay lập tức bước tới với đôi mắt sáng ngời.



"Chết tiệt! Bây giờ fan tư sinh giỏi như vậy sao? Trực tiếp đến trước cửa phòng khách sạn?" Nghiêm Trình Thành lập tức che chở Cung Dịch.



"Tổng giám đốc Nghiêm, tôi không phải là fan tư sinh!"



Nghiêm Trình Thành là một đại gia, người thường được tìm kiếm với nhiều ngôi sao siêu mẫu, có rất nhiều người đều biết anh ấy.



"Tôi cũng là diễn viên của Âm Mưu Phượng Hoàng, cha tôi là..."



"Dừng lại, tôi không cần biết cha cô là ai, giờ cô đang làm gì ở cửa phòng của Cung Dịch thế?" Nói xong, anh ấy lại liếc nhìn cửa phòng của Cố Kiều Niệm, đèn nhắc nhở ở cửa bật sáng, rõ ràng bên trong có người.



Chuyện này... không để Kiều Kiều nhìn thấy đấy chứ?



Nghiêm Trình Thành cũng không phải vì lo lắng cho Cố Kiều Niệm, bây giờ anh ấy đã hiểu rõ ràng và đầy đủ về con người Kiều Kiều.



Anh ấy lo lắng về chuyện cô gái này dụ dỗ Cung Dịch vào đêm khuya, sau khi bị Kiều Kiều phát hiện sẽ bị cô xé nát thành từng mảnh.



Kiều Kiều đang trên đà phát triển sự nghiệp diễn xuất nên không thể có vụ án mạng!



"Cung Dịch, khách sạn này rất tệ, thiết bị lỗi thời và dịch vụ cũng đặc biệt kém!" Trần Ninh Ninh nhìn Cung Dịch chằm chằm, nói với giọng nghẹn ngào.



Người quản lý khách sạn: "..."



Cùng cái người phiền toái này bị giày vò cả đêm, vẻ mặt cô ta vui tươi nói sự phục vụ của khách sạn không tốt?



"Chúng ta đổi một khách sạn khác đi, tôi giúp anh đặt phòng!" Trần Ninh Ninh tiếp tục nói.



"Không cần." Cung Dịch lạnh lùng đáp lại, không thèm nhìn Trần Ninh Ninh, đi thẳng về phía phòng của mình.



Trần Ninh Ninh lý nào chịu thua?



Cô ta bất chấp ngăn cản anh, cô ta lập tức chặn cửa phòng của Cung Dịch và nắm tay nắm cửa, tự cho là hờn dỗi nhìn Cung Dịch nói: "Cung Dịch, tôi có thể làm cho chỗ ở của anh tốt và thoải mái hơn, tôi có tiền!"



Ánh mắt của Cung Dịch cuối cùng cũng nhìn về phía Trần Ninh Ninh.



Trần Ninh Ninh tràn đầy kỳ vọng.



Đối với cô ta, bản thân trông rất xinh đẹp, nếu không thì sẽ không có nhiều người đàn ông xếp hàng theo đuổi cô ta.



So với vẻ đẹp nhân tạo của Cố Kiều Niệm còn đẹp hơn nhiều.



Cung Dịch chắc chắn cũng không thể thoát khỏi sự quyến rũ của cô ta!



Nhưng ngay khi cô ta nghĩ rằng Cung Dịch chắc chắn sẽ nhượng bộ thì lại nghe thấy Cung Dịch nói một cách lạnh lùng.



"Cô có biết tôi đã mất bao nhiêu công sức mới đặt được một phòng có thể ở gần cô Cố hơn không?"



Trần Ninh Ninh: "Hả?"



Nụ cười trên khuôn mặt cô ta dần biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK