Bầu trời bên ngoài khách sạn cứ như bị thủng một lỗ.
Mưa như trút nước.
Nhìn ra từ cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ, tầm nhìn thấp đến đáng thương.
Khách sạn Cố Kiều Niệm ở là khách sạn có tầm nhìn tốt nhất Đế Đô.
Phòng cô ở là phòng có tầm nhìn tốt nhất trong khách sạn.
Cửa sổ kiểu Pháp trong phòng gần như có thể nhìn xuống cả thành phố.
Trong màn mưa, đèn đóm sáng trưng.
Bàn tay lớn của Cung Dịch nắm lấy tay bé của Cố Kiều Niệm, giữ cô trước cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ.
Cố Kiều Niệm cũng không ngờ.
Cô đến kéo rèm cửa sổ lại, sau đó là cảnh này.
“Cung Dịch, nghe lời, không thể ở đây…”
“Tôi không nghe.” Cung Dịch ôm Cố Kiều Niệm từ phía sau, anh hôn lên vành tai cô, giọng điệu không tập trung.
Nghe vào tai sẽ tự động khiến người ta phiên dịch thành: “Cầu xin tôi đi.”
“Sẽ bị người ta thấy đó.” Giọng Cố Kiều Niệm run lên.
“Vậy để người khác thấy đi.” Cung Dịch thì thầm bên tai cô.
Trên thực tế, tầng cao như thế này, với lại kiểu khách sạn cao cấp thế này kính chỉ một mặt mà thôi, bên ngoài không thể thấy được, nhưng Cung Dịch lại thích nói vậy. Cố Kiều Niệm cũng biết bên ngoài không thấy được, nhưng… là thủy tinh đấy, cô có thể nhìn ra ngoài đấy. Xấu hổ chết đi được!
“Cung Dịch…”
Cố Kiều Niệm quay đầu, muốn tiếp tục dỗ anh.
Ai mà ngờ cô chưa kịp lên tiếng, Cung Dịch đã thuận thế hôn cô, một mạch chiếm thành đoạt đất đến mức đầu óc Cố Kiều Niệm rối loạn một nùi.
Từ từ.
Cố Kiều Niệm cũng không có hơi sức phản kháng.
Cung Dịch chầm chậm hôn đến cổ cô, dịu dàng cẩn thận hôn xương quai xanh xinh đẹp của cô.
“Chị, chị biết làm thế nào để cầu xin tôi mà.”
Cố Kiều Niệm thở hổn hển, nhìn anh với ánh mắt phủ hơi sương.
“Tôi không biết.” Cô mềm nhũn nói.
“Chị biết.” Cung Dịch thu lại một tay nắm cằm cô, đầu ngón tay khẽ khàng lướt miêu tả trên cánh môi cô.
Cố Kiều Niệm lơ mơ suy nghĩ.
“Nếu chị không biết, vậy chúng ta…”
Cung Dịch hơi nhướng mày.
Thần thái cả người bá đạo ngấm vào tận xương tủy.
Dường như đang nói nếu chị không biết tôi muốn gì, vậy tôi chỉ có thể hung hăng ức hiếp chị.
Có lẽ là bản năng tìm đường sống, trong đầu Cố Kiều Niệm lóe lên tia chớp như đá bén lửa.
“Anh!”
Ngón tay Cung Dịch chợt dừng lại.
“Anh, em xin anh.”
Cố Kiều Niệm tiếp tục cầu xin.
“Kéo rèm cửa vào, đừng đứng cạnh cửa sổ nữa.” Hai mắt Cố Kiều Niệm ướt át, vừa gọi anh vừa nhìn Cung Dịch.
Cung Dịch nghĩ.
Vừa dỗ vừa lừa khiến cô gọi anh thì mình thắng rồi.
Nhưng…
Lúc anh nghe tiếng gọi “anh” này.
Trong đầu Cung Dịch có sợi dây đứt phăng.1
Dường như trong máu có ngọn lửa bùng lên theo từng tiếng gọi “anh” của Cố Kiều Niệm.
Anh nắm cằm cô.
Tiếng gọi “anh” và xin tha cô chưa kịp nói ra đều bị hôn chặn lại.
Cố Kiều Niệm ngây ngốc.
Chẳng lẽ gọi “anh” không phải là thứ anh muốn sao?
Sao vẫn ở đây?
Thời tiết này của Đế Đô đến rất đột ngột nhưng đi rất chậm rãi. Dựa vào phản hồi bên sân bay, thời tiết phải đạt được yêu cầu máy bay có thể cất cánh, chí ít cũng phải sau trưa ngày thứ hai.
Có vài bạn nhỏ muốn đến lớp có lý do để ngày thứ hai không lên lớp.
Thời gian đầy đủ cũng rất trắng trợn.
Thêm sức hấp dẫn của tiếng gọi “anh”.
Cả một đêm cậu Cung đang “nhảy qua nhảy lại” trên bờ vực mất khống chế và sắp mất khống chế.
Lúc hừng đông.
Đế Đô ồn ào náo động chìm trong im lặng.
Buồng tắm trong phòng ngủ của khách sạn, chắc là để tăng thêm phần tình thú, phía trước giường lớn đều là mặt thủy tinh. Vừa mới sử dụng, thủy tinh bị hơi nước che phủ mờ ảo một mảng, lờ mờ có thể nhìn thấy có mấy dấu bàn tay lộn xộn bên trên.
Sau khi Cung Dịch vệ sinh cá nhân xong, anh ôm Cố Kiều Niệm trong phòng tắm ra ngoài lau tóc sấy tóc.
Có thể vì vừa tắm xong, cũng có thể vì nguyên nhân gì khác, da Cố Kiều Niệm trong suốt hơn bình thường nhiều, vô cùng mềm mại, không lỗ chân lông. Ánh mắt cũng sáng hơn bình thường, lông mi dày dày cong vút cũng rõ ràng. Vành mắt vẫn phiếm đỏ, khuôn mặt đẫm nước mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương sau khi chịu một cơn ấm ức.
“Đừng khóc.”
Cung Dịch ngồi xổm trước mặt cô, thay đổi dáng vẻ cầm thú lúc nãy.
Ngón cái nhẹ nhàng lướt qua vành mắt Cố Kiều Niệm, nhẹ giọng áy náy dỗ dành.
“Ai khóc đâu?”
Cố Kiều Niệm trừng mắt nhìn Cung Dịch sau đó dùng chân khẽ đá anh một cái.
Không phải cô không nỡ.
Tạm thời cô cũng không tiếc, vì dù gì cũng ăn được trái tim của anh rồi!
Nhưng cô thật sự không còn sức nữa.
Cung Dịch dùng lòng bàn tay giữ chân cô xoa xoa.
Cũng không biết là tay Cung Dịch lớn hay chân cô nhỏ, anh thật sự có thể bao bọc lấy nó.
“Tôi đã gọi “anh” rồi!” Cố Kiều Niệm nổi giận đùng đùng, nói.
“Tôi sai rồi.” Cung Dịch nhận lỗi rất nhanh.
Vấn đề này xuất phát từ tiếng gọi “anh” kia.
Không gọi “anh” thì anh đâu mất khống chế như thế.
“Cậu nhìn đây này!”
Cố Kiều Niệm kéo mở cổ áo choàng tắm. Trên làn da trắng nõn, vì da cô trắng nên từng dấu hôn đỏ cũng đỏ đến chói mắt.
Cung Dịch nhìn, sau đó ôm eo Cố Kiều Niệm, dán mặt lên bụng cô: “Niệm tình tôi sai phạm lần đầu, chị xử lý nhẹ nhàng thôi.”
Cố Kiều Niệm: “...”
Hẳn là rất tức giận.
Nhưng dáng vẻ anh mềm mại như vậy, dễ thương quá.
Không được không được!
Cố Kiều Niệm, cô phải lập quy tắc thôi.
Về sau phải bận rộn quay phim, lỡ như anh quen thói xấu, không khống chế nổi, thật sự có một ngày đến mức khiến cô không thể xuống giường.
Vậy mà được à?
“Cậu ít làm ra dáng vẻ này đi!” Cố Kiều Niệm muốn đẩy anh ra, người nào đó lại ôm chặt hơn.
Cố Kiều Niệm: “...”
Cung Dịch thấy cô không nói chuyện mới ngẩng đầu nhìn cô.
Mắt cún nhỏ kia đáng thương biết bao.
“Buông tay.” Cố Kiều Niệm vỗ vỗ tay anh.
Cung Dịch không buông.
Cố Kiều Niệm dần dần thấy bất lực.
“Dù gì cậu cũng là một ông chủ giàu có, sao lại hành động không biết xấu hổ như vậy?”
“Tôi sai rồi.” Cung Dịch lại thành khẩn nhận lỗi.
Sau đó Cố Kiều Niệm mới nhớ ra, mỗi lần Cung Dịch nhận lỗi trong chuyện này, đều nhận lỗi rất tích cực. Nhưng người ta thông minh kiên quyết chỉ nhận lỗi, trước giờ không nói lần sau không dám nữa.
Cô cũng bị sắc dục làm mê muội rồi nên mới không chú ý đến chi tiết muốn mạng thế này. Nhưng, đợi lúc cô tỉnh táo lại thì đại cục đã định rồi.
Cố Kiều Niệm bất lực, cô không phát cáu với Cung Dịch, chỉ thở dài: “Bạn nhỏ, cậu mới làm cái gì, tự trong lòng cậu ngẫm, eo của tôi sắp bị dày vò đến gãy luôn rồi, cậu có thể để tôi nằm xuống rồi nhận lỗi tiếp không?”
Lần này Cung Dịch buông tay rất nhanh.
Cố Kiều Niệm cảm thấy lúc mình đóng phim bị đè ép treo bay tới bay lui cũng không có mệt như phối hợp lừa Cung Dịch.
Tuổi trẻ vừa chiêm nghiệm chưa được bao lâu, không biết anh học mấy cái này ở đâu nữa!
78 Thiên sao?
Sau đó Cố Kiều Niệm không nhịn được tò mò hỏi Cung Dịch
Cậu Cung thờ ơ trả lời: “Tôi không cố ý học đâu, ồ, hoặc có lẽ là tài năng thiên bẩm đó.”
Danh Sách Chương: