Tống Thanh Xuân thêm nước ấm, cởi quần áo ra, một chân vừa mới giẫm vào bồn tắm lớn, đã mơ hồ nghe thấy tiếng xe từ ngoài nhà truyền tới.
Cô do dự một lát, vẫn là rút chân từ trong bồn tắm ra, quấn một cái khăn tắm, đi đến ban công, nhìn xuống phía dưới lầu.
Quả nhiên là Tô Chi Niệm đã trở lại.
Xe chở anh dừng lại ở ngoài sân, không lái vào đây, anh bước từ trên xe xuống, lúc đóng cửa, có lẽ là đang nói chuyện với người đưa anh về, anh hơi quay đầu, nghe được không đến một phút đồng hồ, liền dùng lực đóng sầm cửa lại đi vào biệt thự.
Tống Thanh Xuân đợi mãi cho đến khi Tô Chi Niệm đi tới cửa biệt thự nhập mật mã thì mới hoàn hồn lại quay trở về phòng tắm.
Trong phòng tắm không mở vòi nước, khá im lặng, Tống Thanh Xuân ngâm mình trong nước ấm, có thể nghe thấy tiếng Tô Chi Niệm đổi giày lên lầu, đi vào phòng sách bên cạnh.
Đã trễ thế này, tại sao anh còn đi thư phòng? Là phải làm việc sao?
Cùng với tiếng đóng cửa phòng sách, cả biệt thự yên tĩnh không một tiếng động.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm trần nhà xuyên qua màn sương mù lượn lờ tản ra từ nước ấm, trong đầu lại hiện lên chuyện đã xảy ra ở trong câu lạc bộ Kinh Thành đêm nay.
Từ năm năm trước, cô và Đường Noãn đã bắt đầu các loại đấu khác nhau, nhưng hai người các cô đấu nhau nhiều năm như vậy, đêm nay là lần Đường Noãn ra tay tàn nhẫn nhất.
Trước đó không lâu cô còn cười nhạo cô ta, đã từng có bản lĩnh trẹo chân lừa Tần Dĩ Nam, làm sao lại không có bản lãnh thực sự trẹo chân.
Không ngờ, mới qua không bao lâu, cô lại được thấy bản lĩnh thật sự của cô ta.
Cô ta thế nhưng không ngại nguy hiểm tính mạng, còn đấu ván này với cô!
Thật ra từ khoảnh khắc Đường Noãn nhảy xuống hồ, Tống Thanh Xuân đã thua, bởi vì Đường Noãn đủ tàn nhẫn, mọi người đều đồng cảm với người kém thông minh, cho dù cô có mở miệng trăm ngàn lần, dưới tình huống như vậy, cô cũng không giải thích rõ lý do.
Cô không phải không mong đợi, sẽ có người đứng ra giúp mình tẩy sạch hiềm nghi, nhưng không ngờ mong đợi sẽ trở thành sự thật, thật sự có người đứng dậy, mà người đó chính là người cô không ngờ tới nhất - Tô Chi Niệm.
Trong cảm nhận của cô, Tô Chi Niệm hận chết cô, cô cũng oán chết anh.
Cho dù anh chịu ra tay giúp xí nghiệp Tống thị, đó cũng là cái giá mà cô phải trả để đổi lấy.
Thực không dám giấu diếm, cô tin tưởng một người lạ sẽ giúp mình, cũng không tin Tô Chi Niệm sẽ giúp mình.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, ở lúc cô bất lực nhất, luống cuống nhất kia, người đứng ra giúp cô, cũng là người cô không tin tưởng nhất.
Mãi cho đến lúc này, cô vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt, hơi không thể tin.
Tống Thanh Xuân ngơ ngác đi vào cõi thần tiên hồi lâu, mãi đến lúc cô cảm thấy nước ở trong bồn tắm đều đã lạnh, mới hồi phục lại tinh thần.
Cô dội sạch bọt ở trên người, đứng ở trước bồn rửa mặt, vừa thổi tóc, vừa tiếp tục suy nghĩ về chuyện Tô Chi Niệm giúp mình đêm nay.
Có thể do ngâm nước tắm quá lâu, ra rất nhiều mồ hôi, Tống Thanh Xuân hơi khát, lúc cô xuống lầu rót nước, nghĩ tới Tô Chi Niệm trong phòng sách, nhìn chằm chằm máy pha cà phê một lát, liền đi qua, dựa theo khẩu vị ngày thường của anh, pha một ly cà phê, bưng trở lại lầu hai.
Tống Thanh Xuân đi đến cửa phòng sách, gõ cửa, thế nhưng không có ai đáp lại, vì thế lại thử gõ cửa, còn nhân tiên gọi một câu "Anh Tô?", vẫn không có ai đáp lại, Tống Thanh Xuân cắn cắn môi dưới, liền đánh bạo đẩy cửa ra.
Bên trong vậy mà lại có tiếng hát du dương truyền ra.
Khó trách! Anh không phản ứng, hóa ra là đang nghe hát! Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, vừa đẩy hé cửa ra, thò đầu vào thăm dò.
.
Danh Sách Chương: