Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet
"Đúng vậy..."
Tần Dĩ Nam gật đầu.
Không đợi anh ta nói xong, Tống Thanh Xuân đột ngột xoay người, chạy về phía thang máy.
"Tống Tống à!" Tần Dĩ Nam bị Tống Thanh Xuân làm cho không hiểu ra sao cả.
Anh tà cất cao giọng gọi cô, muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Tống Thanh Xuân hiểu ý của Tần Dĩ Nam.
Không đợi anh ta chạy tới, cô ấn nút thang máy, dùng tốc độ nhanh nhất để trả lời, “Anh Dĩ Nam, bây giờ em không có thời gian gian để giải thích với anh, đợi em đi gặp một người, sau đó em sẽ từ từ nói cho anh biết.”
Cô còn chưa nói xong, cửa thang máy đã mở ra.
Tống Thanh Xuân vội vàng chạy vào, ấn nút đóng lại cửa.
Xuống đến lầu một, cửa thang máy mở ra, Tống Thanh Xuân vội vàng nói với người đang đứng chắn trước mặt mình, “Thật ngại quá! Cho tôi qua một chút” rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô chạy từ từ khỏi công ty.
Bên vệ đường có một chiếc taxi đang đậu, vị khách trong đó đang tính tiền.
Cô xông lên, không nói hai lời liền mở cửa sau ra, ngồi xuống.
Vị khách kia ngồi ở bên tay lái phụ vừa xuống xe, Tống Thanh Xuân liền lập tức mở miệng, nói với tài xế taxi bốn chữ, "Xí nghiệp Tô thị.”
Xe chạy khoảng 5 phút.
Tống Thanh Xuân ôm hộp quà nhăn nheo trong tay, lắc nhẹ nó.
Thật ra thì ban đầu cô cũng không chắc đây có phải là món quà mà Tần Dĩ Nam tặng hay không.
Mãi cho đến khi nhìn thấy vệt màu trên nội y của Tô Chi Niệm và váy của mình giống hệt nhau, cô mới có can đảm để nghĩ tới một việc, cho nên cô đi tìm Tần Dĩ Nam để xác định mọi chuyện...!Nào ngờ, nếu như dự đoán của cô là đúng, hộp quà này chính là thứ mà anh ta tặng cho cô trong đêm Giao Thừa.
Đêm Giao Thừa, lúc cô đang định nghe điện thoại Phương Nhu gọi tới thì bất thình lình bị người ta bắt đi, ném vào trong hồ.
Bởi vì khi đó Tống Thanh Xuân đang mò tìm di động trong túi xách, khóa kéo cứ thế mở bung ra, tất cả mọi thứ trong đó đều chìm rải rác dưới hồ nước.
Trong đó có cả món quà chưa được mở ra mà Tần Dĩ Nam đã tặng cho cô.
Vào thời điểm đó, cô còn cảm thấy tiếc nuối một khoảng thời gian vì chuyện này.
Cô thật sự không thể nào ngờ được.
Chín tháng sau, cô phát hiện hộp quà đã chìm dưới đáy hồ ở trong căn biệt thự của Tô Chi Niệm!
Hộp quà ở trong nhà anh.
Điều đó rõ ràng chứng tỏ...!Chứng tỏ, cái đêm mà cô ngã vào trong hồ, đứng giữa lằn ranh sinh tử, người cứu cô không ai khác ngoài Tô Chi Niệm!
Nghĩ đến đây, tay Tống Thanh Xuân càng lúc càng run, máu trong người tựa như sôi trào hẳn lên.
Thậm chí, cô cảm giác được mỗi tế bào trong cơ thể mình đều đang rung chuyển kịch liệt.
Vì vậy...!Cô đột nhiên bị người ta đuổi giết.
Có một khoảng thời gian ngắn, người ta luôn muốn dồn cô vào chỗ chết.
Hơn nữa, có một người luôn đứng đằng sau che chở cho cô...!Tất cả những chuyện này, xem ra không thể không liên quan đến anh!
Không! Không phải không thể không liên quan, mà đó nhất định là anh!
Lúc ở trong phòng làm việc, khi cô suýt bị nhân viên chuyển phát đâm một dao, vẫn là Tô Chi Niệm lao đến cứu cô!
Hộp quà này giống như chiếc chìa khóa mở ra những bí ẩn trong đầu Tống Thanh Xuân.
Tất cả những suy nghĩ miên man trong đầu liền thông suốt.
Khó trách ngày trước khi có cuộc họp lớn ở xí nghiệp Tống thị, lúc cô ở trong toa lét rửa tay soi gương, bỗng dưng cảm thấy cái hôn của anh vào một ngày nọ giống hệt cái hôn triền miên trong đêm Giao Thừa khi cô rơi xuống nước..
Danh Sách Chương: