Có lẽ là Tần Dĩ Nam cảm thấy số hộp thư này rất quen tai, nhưng rồi lại hoàn toàn không có ấn tượng nào, biểu tình có vẻ hơi đờ đẫn.
Có thể là do tâm tình không tốt, khiến cho tính khí Tống Thanh Xuân có chút nóng nảy, lúc cô vừa mới chuẩn bị thiếu kiên nhẫn lại nhắc nhở một câu "Lúc trước anh gửi cho em 99 bức mail", Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền tỉnh ngộ "à" một tiếng, mở miệng nói: "Tống Tống, hóa ra là hộp thư đó..."
Tống Thanh Xuân gật đầu: "Đúng vậy..."
Lời của cô còn chưa nói hết, Tần Dĩ Nam lại mở miệng: "...!Hộp thư đó, vào lúc anh nhập ngũ không bao lâu, liền bị đánh cắp, hoàn toàn chưa từng dùng hộp thư đó gửi bưu kiện đi..."
Trong chốc lát, lời muốn nói trong miệng Tống Thanh Xuân liền bị nửa câu nói sau của Tần Dĩ Nam, nghẹn ở chỗ cổ họng.
Tần Dĩ Nam hoàn toàn chưa sử dụng hộp thư đó? Vậy lúc trước, người gửi 99 bức mail cho cô, là ai?
"...!Cho nên, Tống Tống, người lúc trước gửi mail với em, không phải anh, có thể là người đã đánh cắp số đó..."
"Chẳng qua, số đó rất tốt, có lẽ bị người ta bán, rốt cuộc là ai, thì không biết ..."
Tần Dĩ Nam nói liên miên cằn nhằn phán đoán rất nhiều rất nhiều, Tống Thanh Xuân lại không nghe được một chữ, thẳng đến cô gái nhỏ bên cạnh nhắc nhở bọn họ vào trong thay quần áo, hai người mới hoàn hồn, mỗi người chọn một phòng thay quần áo đi vào.
Tống Thanh Xuân ôm lễ phục, ngồi ở trên ghế đẩu, chậm chạp không hề động thủ thay quần áo, suy nghĩ đầy trong đầu cô đều là những bức mail kia...!
Anh Dĩ Nam nói, số mail kia bị trộm đi, rất có thể là một người lạ, nhưng mà không đúng, nếu như là người lạ, sao sẽ hiểu rõ chuyện của cô và anh Dĩ Nam như vậy...!Hơn nữa rất hiển nhiên người đó là đang dùng thân phận anh Dĩ Nam, để gửi mail với cô...!Rốt cuộc sẽ là ai chứ?
Trong đầu Tống Thanh Xuân loạn rất lâu, bỗng nhiên giống như là ý thức được cái gì, nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Cô nhấn hộp thư, nhập vào [email protected]
com tài khoản hộp thư, sau đó nhìn chằm chằm mật mã một lát, liền gõ sáu con số lên trên.
961008.
Sáu con số này, là mật mã trong nhà Tô Chi Niệm, cũng là mật mã tấm thẻ lúc trước Tô Chi Niệm cho cô.
Lúc đó cô còn buồn bực, sao mật mã nào của anh đều là sáu con số này, cô còn nói thầm có phải mật mã két sắt, máy vi tính, các thứ của anh đều là sáu con số này không...!Chỉ là lúc đó cô nói thầm thì nói thầm, lại không có lần lượt kiểm tra qua.
Lúc này, cô không hề xác định mật mã hộp thư này nhất định sẽ là sáu con số đó, nhưng mà khi cô biết những bức mail kia không phải Tần Dĩ Nam gửi, mà là có người giả mạo anh gửi cho mình, trực giác hiện ra đầu tiên trong đầu cô chính là Tô Chi Niệm.
Bởi vì ở trên thế giới này, người chú ý còn hiểu rõ cô như vậy, chỉ có Tô Chi Niệm.
Tín hiệu trong phòng thay quần áo không tốt, sau khi nhập mật mã vào, màn hình trên điện thoại di động chuyển vòng tròn một hồi lâu, cuối cùng mới bắt đầu nhảy chuyển trang.
Tống Thanh Xuân kéo căng hô hấp, mí mắt cũng không nháy nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, như tất cả dự cảm của cô, nhắc nhở cô không phải sai mật mã, mà là tiến vào trang chủ email.
Hộp thư rất sạch sẽ, trong hộp nhận có 99 bức mail, trong hộp gửi cũng là 99 bức mail.
Tài khoản hộp thư, là tài khoản hộp thư của cô.
Cô quả nhiên không có đoán sai...!Hóa ra vào năm ấy, mail của Tần Dĩ Nam mà cô si ngốc chờ đợi, đều là do một người đàn ông tên là Tô Chi Niệm gửi tới ....
Danh Sách Chương: