Đường Noãn đã không khóc rất nhiều năm, ngồi xổm ở chỗ trong rừng cây nhỏ mà cô đã từng ngồi xổm đó, lại khóc không ra tiếng lần nữa.
Nhưng mà, lần này cô khóc cực kỳ lâu, lại không có một Tống Thanh Xuân kích động chạy tới.
Thật ra cô đã từng, có được tình bạn rất thuần túy rất hoàn mỹ, chỉ là tình bạn kia, bị cô tự tay đánh vỡ.
Hiện tại cô thật biết sai, hiện tại cô muốn tất cả lại trôi qua lần nữa, có thể không?
Buổi sáng, lúc Tống Thanh Xuân vội vàng rời khỏi công ty TW, cô do dự không xác định có nên nói cho cô ấy biết, là ai liên tục hại chết mẹ cô ấy, anh trai của cô ấy, còn muốn hại chết cả cô ấy.
Nhưng hiện tại, Đường Noãn bỗng nhiên xác định.
Cô muốn nói với Tống Thanh Xuân, nói với cô ấy, rốt cuộc là ai đang hại cô ấy, hại nhà họ Tống.
Cô không phải bởi vì Tống Thanh Xuân cứu con của cô nên mới thay đổi.
Cô là muốn giống như Tống Thanh Xuân thời niên thiếu, đã từng vì tình bạn của bọn họ, không chút giữ lại trả giá một lần.
Nói miệng không bằng chứng, Tống Thanh Xuân chưa chắc sẽ tin tưởng người phụ nữ trong miệng cô là ác ma.
Cho nên, trước khi cô nói chuyện với Tống Thanh Xuân, cô cần một chút chứng cớ, mới hoàn toàn xé mở được bộ mặt thật của người phụ nữ đó.
Đường Noãn biết rất rõ, chính mình hạ quyết định này, mang tới cho mình sẽ là kết quả như thế nào.
Mất hết danh dự, có tiếng xấu, mọi người phỉ nhổ.
Trên đường cô lái xe đi gặp người phụ nữ đó, tự hỏi mình, sợ hãi sao?
Sợ hãi, rất sợ hãi, nhưng mà, sợ hơn nữa thì cô cũng phải làm.
Ở trên đường, Đường Noãn còn quẹo đến trung tâm thương mại một chuyến, tỉ mỉ chọn lựa một phần quà tặng, lúc đóng gói, muốn chủ cửa hàng cho một cái bao lì xì, sau khi đi ra, cô lấy một ít tiền mặt, cất vào trong bao lì xì, dán miệng bao xong, đặt cùng món quà vào trong túi xách của mình.
Ngày mai là ngày đám cưới của Tần Dĩ Nam, cô đã bỏ lỡ người đàn ông đó rồi, không phải sao?
Trước đó, cô chưa từng nghĩ đến muốn chúc người đàn ông đó hạnh phúc, thậm chí cô còn nguyền rủa cả đời người đàn ông đó sẽ không được hạnh phúc.
Nhưng hiện tại, cô là chân tâm thật ý muốn chúc anh hạnh phúc, cô hy vọng anh có thể cùng cô dâu tương lai của anh, bạch đầu giai lão, không rời không bỏ.
Lần nữa trở về đến trên xe, Đường Noãn vừa lái xe hướng đến chỗ đã hẹn với người phụ nữ đó, vừa gọi điện thoại, bắt đầu nhờ người giúp mình giải quyết thủ tục xuất ngoại.
Đối phương hỏi cô xuất ngoại khi nào, cô đáp là càng nhanh càng tốt.
Trong lòng cô rất rõ ràng, cô vừa đi, cũng sẽ không trở về nữa.
Một giây trước cúp điện thoại, sau một giây Đường Noãn liền đến mục tiêu.
Cô không chút hoang mang dừng xe xong, sau đó lấy bút ghi âm mình dùng để phỏng vấn trong hai năm qua, nhấn bắt đầu ghi âm.
Cô ngồi yên tĩnh ở trong xe vài giây, hít sâu một hơi, đẩy cửa xe ra, xuống xe, bước bước chân, chậm rãi đi vào biệt thự trước mặt.
Căn biệt thự này, giống như lúc cô tới trước đây, tịch mịch sạch sẽ.
Trong sân biệt thự không bật đường đèn, chỉ có một chiếc đèn sáng ở cửa biệt thự, Đường Noãn mượn ngọn đèn lờ mờ, giẫm đường đá, quen cửa quen nẻo đi đến cửa biệt thự.
Lúc Đường Noãn vừa mới chuẩn bị giơ tay lên, đi nhấn chuông cửa, nghe thấy cửa sổ không đóng bên cạnh, truyền tới tiếng của người phụ nữ đó.
“Đêm nay Đường Noãn sẽ đến gặp tôi, tôi và cô ta hẹn mười giờ tối, hiện tại chín giờ hai mươi, đoán chừng một lát nữa cô ta sẽ đến.”
Mi râm Đường Noãn khẽ nhúc nhích một chút, bỏ tay giơ lên xuống, cẩn thận dè dặt di chuyển hai cái về phía trước cửa sổ đang mở, để cho chính mình nghe được càng rõ ràng một chút..
Danh Sách Chương: