Sau khi Tống Thanh Xuân nói xong, mới ý thức được bản thân mình dưới tình huống chưa biết gì đã bật thốt lên với Tô Chi Niệm, mời anh ăn cơm?
Chỉ là, anh bận rộn giúp cô nhiều việc như vậy, cô mời anh ăn bữa cơm cũng là việc nên làm.
.
.
.
.
.
Chỉ là anh cúi thấp đầu như vậy, không lên tiếng là có ý gì? Sẽ không phải là muốn từ chối đấy chứ?
Tống Thanh Xuân suy nghĩ một chút, còn nói: "Nếu như không phải nhờ anh, có lẽ tôi đã rơi vào cảnh tranh chấp kiện tụng, khi nào anh rảnh rỗi, có thể rút ra chút thời gian để tôi mời anh ăn bữa cơm được không?"
Tô Chi Niệm nghe hết không sót một chữ những lời Tống Thanh Xuân vừa nói, sau đó lặp đi lặp lại vòng vo hai vòng trong đầu, tin chắc bản thân mình thật sự không nghe nhầm, mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Bởi vì tâm trạng anh vô cùng phập phồng, vì để cho bản thân mình nhìn thật bình tĩnh từ bên ngoài, sức lực anh nắm cây viết trên tay lớn đến kinh người, đầu ngón tay cũng có chút trắng bệch.
Anh bưng ly cà phê đã có chút lạnh trên bàn, uống một hớp mới mở miệng, lời nói rất ngắn gọn: "Được."
Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm chậm chạp mãi không đáp lại, vốn cho rằng bản thân mình làm chuyện dư thừa, vừa định bĩu môi nói "Nếu như không được, vậy thì thôi", kết quả còn chưa nói hết, đã nghe được Tô Chi Niệm nhẹ một tiếng "Được", vì vậy liền vội vàng sửa lời nói: "Vậy thì lúc nào?"
Tống Thanh Xuân ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, ngày mai vừa lúc là thứ bảy, không cần đi làm, vì vậy lại hỏi: "Ngày mai có được không?"
Tạm ngừng một chút, Tống Thanh Xuân lại bổ sung: "Tối mai nhé?"
Như vậy cô cũng không cần nấu cơm.
.
.
.
.
.
Tô Chi Niệm vốn định trực tiếp gật đầu đồng ý, nhưng điện thoại di động trên bàn của anh vừa vặn gửi tới một tin nhắn, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn, là quảng cáo do 10086 gởi tới, sẵn tiện liếc nhìn ngày giờ trên màn hình điện thoạ , ngày 21 tháng 12.
Ngày 24 tháng 12 là đêm Giáng sinh, ngày 25 tháng 12 là lễ Giáng Sinh.
.
.
.
.
.
Động tác gật đầu của Tô Chi Niệm bỗng dưng tạm dừng, anh trầm tư một hồi, sau đó không nhanh không chậm nâng mí mắt nhìn Tống Thanh Xuân một cái: "Tôi phải hỏi thư ký hành trình sắp xếp gần đây một chút, mới có thể đưa quyết định."
Tống Thanh Xuân sửng sốt một chút, sau đó hướng về phía Tô Chi Niệm nháy mắt đến mấy lần, lúc này mới phản ứng được anh nói cái gì, sau đó "À" một tiếng: "Vậy anh quyết định thời gian rồi nói cho tôi biết."
Tô Chi Niệm ngậm miệng, dùng giọng nói "Ừ" một tiếng.
"Vậy không còn chuyện gì nữa, tôi đi nghỉ trước nhé!"
Tô Chi Niệm cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu nhìn tài liệu trên mặt bàn.
Tống Thanh Xuân khéo léo xoay người rời đi, sau đó vừa đi ra khỏi thư phòng, khép cửa phòng, vẻ mặt lập tức biến sắc, hướng về phía cửa le lưỡi một cái, sau đó vừa đi về phòng ngủ của mình, d/đl;q/d vừa không nhịn được nhỏ giọng học lại giọng điệu của Tô Chi Niệm, lặp lại một lần nữa những lời anh vừa nói: "Tôi phải hỏi thư ký hành trình sắp xếp gần đây một chút, mới có thể đưa quyết định."
"Hứ.
.
.
.
.
.
Có cần phải kiêu ngạo như vậy không? Ăn một bữa cơm, còn phải xem lại hành trình sắp xếp trước, mới có thể ra quyết định!"
"Anh ta cho rằng anh ta là Tổng Thống sao?"
"Nói đùa, bản tiểu thư là người dễ tùy tiện mời khách ăn cơm lắm sao? Có cần phải nghiêm túc như vậy không?"
Tống Thanh Xuân dùng sức đóng sầm cửa phòng ngủ, mạnh mẽ đổ người lên giường, hướng về phía đèn thủy tinh tinh xảo trên trần nhà, nhảy tung lỗ mũi, thì thầm một tiếng: "Tô Đại bài!"
-
Trong thư phòng Tô Chi Niệm, nghe Tống Thanh Xuân lầm bầm lầu bầu, mặt mày nhiễm lên một chút cưng chiều chính anh cũng không phát hiện ra, anh cầm viết ký tên, mới vừa làm xong ghi chú trên tài liệu, lại đột nhiên nghe được trong phòng ngủ sát vách truyền đến một câu của Tống Thanh Xuân: "Hỏng bét, quên mất!".
Danh Sách Chương: