Người phụ nữ trung niên vội vàng im lặng, nói câu "Xin lỗi" với Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, liền vội vàng chạy vào trong nhà.
Tống Thanh Xuân đứng ở chỗ cũ một lát, nhịn không được bước bước chân, cũng vội vàng đi theo, cô vừa bước vào trong phòng, liền nhìn thấy một cô bé bộ dạng sáu bảy tuổi, cầm lấy đầu, dùng sức đánh lên trên vách tường.
Trên trán cô bé, đã bị va đến máu tươi giàn giụa, nhưng mà cô bé lại giống như là không cảm giác được đau đớn, liều mạng tiếp tục đụng vào.
Người phụ nữ trung niên được gọi là chị Dương và cô gái trẻ tuổi chạy ra gọi kia, hai người cùng đi ngăn cản cô bé đó, nhưng cô bé đó lại giống như là là điên rồi, vùng vẫy, lắc lư đầu của mình, còn nghĩ muốn đi đụng vào tường, thẳng đến khi cô gái trẻ tuổi trẻ tiêm cho cô bé một mũi thuốc an thần, cô bé mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Chị Dương băng bó trán cho cô bé xong, mới nói câu "Thực xin lỗi" với Tống Thanh Xuân đứng ở một bên, sau đó dẫn cô đi ra khỏi phòng.
"Tiểu Đóa này, vừa rồi tôi quên nói với cô, cha mẹ con bé là anh em ruột."
Một câu nói của chị Dương, khiến cho màu máu trên mặt Tống Thanh Xuân đột nhiên rút hết, hàm răng cô run rẩy một hồi lâu, mới phát ra tiếng: "Con bé thường xuyên như vậy sao?"
"Đúng vậy, giờ còn may là ban ngày, chúng tôi đều canh giữ con bé, nhìn thấy con bé phát điên, còn có thể ngăn chặn, có lúc buổi tối, con bé phát điên lên, đều có thể đụng ngất chính mình..."
Sau đó chị Dương nói cái gì, Tống Thanh Xuân đều không nghe vào trong lòng được một chữ.
Cô chỉ biết, lúc mình phục hồi tinh thần lại, Tô Chi Niệm đã ôm bờ vai cô, dẫn cô ra viện phúc lợi vứt bỏ toàn bộ những đứa bé dị dạng này.
Sắc mặt Tống Thanh Xuân tái nhợt ngồi trên xe, từ đầu đến cuối đều không nói một câu, Tô Chi Niệm giống như cô, bảo trì trầm mặc, lái xe về trong thành phố.
Mãi cho đến khi lái vào Tứ Hoàn trong thành phố, Tống Thanh Xuân mới phục hồi tinh thần lại từ trong cảnh tượng nhìn thấy mà ghê người ở trong viện phúc lợi vừa rồi, cô theo bản năng đặt tay ở trên bụng, cô chuyển mắt một lúc lâu, mới chậm rãi rủ mí mắt xuống, sau đó tầm mắt liền rơi ở trên túi văn kiện chẳng biết Tô Chi Niệm đặt ở trên đầu gối mình từ lúc nào.
Tống Thanh Xuân nhăn mày lại, sau một lát, mới cầm túi lên, cởi bỏ miệng túi đóng kín.
Đập vào mắt, là hai tấm vé máy bay, cô và Tô Chi Niệm, từ Bắc Kinh bay đến Thượng Hải, ngoại trừ những thứ này, còn có một phần đơn nhập viện, bệnh viện nhân dân Thượng Hải, phẫu thuật là nạo thai, ngày là thứ Tư tuần sau.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm mấy chữ "phẫu thuật nạo thai" này một lúc lâu, mới phản ứng được điều này đại biểu cái gì, sau đó nước mắt liền không có dấu hiệu nào từ đáy mắt cô, tách tách tách rơi xuống.
Cô không biết mình rốt cuộc là đang sợ hãi, hay là đang tức giận, trong lồng ngực không hiểu ra sao cả liền dâng lên một ngọn lửa, cô quay đầu, trừng Tô Chi Niệm đang lái xe, răng trên răng dưới run lẩy bẩy mở miệng nói: "Tô Chi Niệm, anh đây là nói chuyện với em sao? Anh đã sớm tính toán xong, đúng kohong? Từ đầu an hđã không nghĩ tới tôn trọng ý kiến của em, tất cả những chuyện hôm này, đều đã có chuẩn bị sẵn, đúng không?"
Đối mặt với chất vấn của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm mấp máy môi, không sốt ruột mở miệng, mà là trước muốn lái xe đến ven đường, sau khi ngừng xong, mới quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân: "Đình Đình, em đừng kích động, em cũng nhìn thấy, những đứa bé kia rất đáng thương, chẳng lẽ, em muốn sau khi con của chúng ta sinh ra, cũng đáng thương giống như bọn chúng sao?".
Danh Sách Chương: