Editor: May
Anh trợn tròn mắt, nhìn cô, im lặng một lát, làn môi khẽ nhúc nhích: "Thanh Xuân..."
"Em nói, em không muốn nghe gì khác, em chỉ cần nghe, đúng hay là không đúng?!" Hốc mắt của Tống Thanh Xuân bỗng dưng đều đỏ lên, mở miệng ngữ khí lại trở nên hơi kích động.
Lời nói của anh bị cô cắt đứt lần nữa, liền trầm mặc.
Tống Thanh Xuân yên tĩnh nhìn sắc mặt bình thản của Tô Chi Niệm, cô rất muốn nhìn ra chút manh mối từ trên người anh, nhưng anh che giấu quá tốt, cô không nhìn ra gì cả, cuối cùng cô hung hăng cắn khóe môi một cái, giống như là dưới đáy lòng âm thầm hạ quyết định gì đó, bỗng nhiên cả người cô liền bước tới phía trước một bước, dưới tình huống Tô Chi Niệm chưa kịp phản ứng, tay cô liền khoát lên trên vai của anh, sau đó hung hăng dùng sức một cái, đẩy anh lùi về sau liên tục nhiều bước, sau lưng dựa vào trên màn ảnh lớn phía sau.
Tô Chi Niệm còn không chưa hiểu rõ rốt cuộc Tống Thanh Xuân muốn làm gì, Tống Thanh Xuân liền ôm lấy cổ anh, đè đầu anh xuống dưới, kiễng chân lên, hôn lên môi anh.
Kích thích môi răng đụng nhau, khiến cho toàn thân anh hung hăng run rẩy, sau đó tâm trạng liền hoàn toàn đại loạn.
Môi cô mềm mại, ôn nhu, mang nhiệt độ âm ấm thơm ngọt, là dụ hoặc khó chống cự nhất trong đời này của anh.
Đầu óc anh trống rỗng một hồi lâu, mới phản ứng được, lúc này cô và anh đang làm những gì, anh vô thức đưa tay ra, muốn kéo cô ra ngoài từ trong lòng anh, nhưng cô giống như dự liệu được anh sẽ làm như vậy, cánh tay ôm cổ anh càng dùng sức, ngay cả chân cũng nhốt chặt chân anh, giống như là bạch tuộc, dính chắc ở trên người anh.
Cách quần áo, anh có thể cảm giác được thân thể mềm mại và trơn mịn của cô.
Anh nâng tay lên, liền giằng co ở giữa không trung.
Cô hôn rất trúc trắc, không có bất kỳ kỹ xảo nào, cũng không có bất kỳ khiêu khích nào, chỉ là cứng đờ vuốt ve môi anh.
Nhưng ngay cả như vậy, cử động vụng về như thế vẫn là trêu chọc xúc động trong cơ thể anh lên.
Anh liều mạng muốn kéo về lý trí của mình, nhưng ai ngờ cô lại giống như đập nồi dìm thuyền đưa lưỡi nhọn ra, liếm lên làn môi anh.
Anh giống như điện giật, cả người đột nhiên sợ run, tay ngừng ở giữa không trung, chậm rãi rơi ở bên eo cô.
Anh biết chính mình nên phải kéo cô từ trong lòng ra, đẩy ra, những lưỡi của cô, giống như là con rắn nhỏ linh hoạt, cạy mở hàm răng của anh, chui vào trong miệng anh.
Tay anh, đột nhiên liền không chịu khống chế kiềm nén eo cô, cũng không thể chống cự nụ hôn cứng đờ của cô nữa, hung hăng nuốt lấy môi cô, hôn sâu hơn nụ hôn cô chủ động đưa tới.
Hô hấp của anh và cô, dần dần đều loạn, bọn họ đều đắm chìm ở trong nụ hôn dài này.
Thân thể anh, càng lúc càng nóng, mặt nhỏ của cô, càng lúc càng hồng.
Vốn trong phòng họp rút kiếm giương cung, trong nháy mắt không khí trở nên ái muội mà dịu dàng.
Thậm chí, còn có tiếng hôn môi khiến người ta mặt đỏ tim đập, mơ hồ bay ra từ giữa môi răng quấn quýt của bọn họ.
Không biết hai người hôn hít quên mình như vậy bao lâu, chỉ biết cuối cùng lúc dừng lại, toàn thân Tống Thanh Xuân đều là nhẹ bổng.
Cô ôm cổ anh, anh ôm eo cô.
Cô thở hồng hộc, hơi thở của anh cũng dồn dập không ổn định.
Khoảng cách tách ra giữa làn môi của anh và cô chỉ có một centimeter, hô hấp của hai người chặt chẽ quấn quanh cùng một chỗ..
Danh Sách Chương: