Bởi vì cách một khoảng cách, điện thoại di động của Tô Chi Niệm cũng không để loa ngoài, Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc Đường Nặc trong điện thoại đang nói gì, qua khoảng hơn một phút, Tô Chi Niệm đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó liền "ừ" một tiếng với ống nói điện thoại.
Lại một lát sau, anh lần nữa mở miệng nói: "...!Khoảng thời gian gần đây tôi là thật không thể phân thân...!Tôi vẫn luôn rất muốn hợp tác với SR, đây đúng là mộng tưởng nhiều năm qua của tôi, nhưng anh cũng biết, có vài thời điểm, mộng tưởng chỉ là mộng tưởng, giữ chút tiếc nuối cũng không tệ..."
"Khổ sở?" Tiếng nói Tô Chi Niệm lãnh đạm, mang theo chút khàn khàn, lúc nhẹ lẩm bẩm hai chữ này, ngữ điệu suy sụp làm người thương tiếc.
Anh đưa lưng về phía cô, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô lại có thể cảm giác được toàn thân anh xuyên thấu một tầng cảm giác bất đắc dĩ nồng đậm.
"Trước đây cũng không phải là chưa từng khó chịu hơn..."
Cho dù mấy ngày trước anh vừa mới khiến cho cô khổ sở như vậy, nhưng lúc cô nghe được câu này, ngực vẫn đột nhiên đau đớn kịch liệt.
...!
Một buổi tối, chuông điện thoại di động của Tô Chi Niệm gần như chưa hề cắt đứt qua, trong miệng anh thường xuyên xuất hiện hai từ SR và không đi công ty này.
Về SR, Tống Thanh Xuân biết, xí nghiệp lớn xuyên quốc gia nổi danh toàn cầu.
Từ những cuộc điện thoại Tô Chi Niệm đã nhận kia, Tống Thanh Xuân cũng có thể phân tích ra được, SR là công ty Tô Chi Niệm rất muốn hợp tác vào những năm gần đây, bọn họ nỗ lực bàn bạc với công ty SR hơn nửa năm, cuối cùng SR có hợp tác ý, phái người phụ trách tới Bắc Kinh, muốn đi tham quan công ty của anh và nói chuyện, nhưng mà vào thời khắc quan trọng nhất này, Tô Chi Niệm lại rơi dây xích nói, không có thời gian đi công ty tiếp đón...!
Mà những điện thoại gọi tới cho anh, đều là đang cố gắng khuyên anh có thể thay đổi chủ ý, chẳng qua cho đến khi cơm nước xong, Tống Thanh Xuân cũng không nghe được ý thỏa hiệp muốn đi công ty từ trong miệng của Tô Chi Niệm.
Cô xin phép nghỉ ở nhà mấy ngày nay, mỗi ngày Tô Chi Niệm đều ở nhà.
Tống Thanh Xuân ít nhiều rõ ràng sở dĩ anh không đi công ty, có thể là sợ để một mình cô ở trong nhà, xuất hiện nguy hiểm gì đó.
Anh gánh vác hai công ty, bát cơm của hơn ngàn người, lại vì cô không bước vào công ty nửa bước cả một tuần lễ, thậm chí bây giờ vì cô, còn muốn vứt bỏ hợp tác thật vất vả mới đàm phán được với SR...!
Lúc chạng vạng thấy anh đặt đồ ăn bên ngoài, mất mác dâng lên trong đáy lòng kia lại một lần nữa tràn ngập trong lòng.
Anh đối với cô tốt hơn nữa, sẽ có ích lợi gì? Chẳng qua là bù đắp sau khi mắc nợ mà thôi.
Nếu như không phải lúc trước anh say rượu cường ngủ cô, sợ là những đối xử tốt này sẽ hoàn toàn không có phần của đi?
Rõ ràng những câu anh nói vào ngày đó đã tàn nhẫn tổn thương thấu lòng tự tôn của cô, cũng tổn thương thấu tâm cô.
Nếu như là một tháng trước đây, anh thích làm thế nào thì làm như thế đó, cho dù giày vò đóng cửa tất cả công ty, cô cũng chỉ mừng thầm trong lòng, mắng anh đáng đời.
Nhưng hiện tại cô lại không cốt khí phát hiện, cho dù anh chỉ là đang bù đắp, cô cũng có chút không nhẫn tâm nhìn anh buông tha nhiều thứ như vậy.
Đáy lòng Tống Thanh Xuân giãy giụa rất lâu, vào lúc Tô Chi Niệm buông đũa xuống, chuẩn bị đứng dậy rời phòng ăn, cuối cùng vẫn nhịn không được, thốt ra gọi anh lại: "Tô Chi Niệm."
Tô Chi Niệm có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cô, đáy mắt thâm thúy nhiễm lên kinh hỉ nhàn nhạt, anh trễ nửa nhịp, mới đáp: "Sao vậy?"
Danh Sách Chương: