Editor: May
Cho nên, dù cô sẽ bị anh đuổi ra khỏi xí nghiệp Tô thị, từ nay về sau không còn liên quan với anh nữa, cô cũng không muốn để cho anh chật vật thống khổ như vậy nữa.
Cô bằng lòng dùng thống khổ của mình, đổi lấy thống khổ của anh.
Trình Thanh Thông nghĩ tới đây, bất giác liền nắm chắc ly trà chanh, cô cắn cắn khóe môi, trực tiếp thẳng thắn: "Tống tiểu thư, tôi tới là bởi vì Tô tổng."
Thật ra lúc Trình Thanh Thông gọi cuộc điện thoại đầu tiên cho cô, liền biết cô ấy tìm cô khẳng định là có liên quan với Tô Chi Niệm, nhưng khi cô nghe đến cái tên "Tô Chi Niệm" này từ trong miệng của cô ấy, đầu ngón tay Tống Thanh Xuân vẫn nhẹ nhàng run lên một cái, rũ mắt xuống, che đau đớn nơi đáy mắt lại.
Lần này Trình Thanh Thông đối mặt với sự trầm mặc của Tống Thanh Xuân, không ngồi trầm mặc theo, mà là tiếp tục mở miệng nói: "Tô tổng viết một phong thư xin từ chức, muốn từ chức vị CEO xí nghiệp Tô thị với hội đồng cổ đông."
Đáy lòng Tống Thanh Xuân xẹt qua một tia kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh, liền bị cô cười khổ ép xuống.
Coi như anh giày vò xí nghiệp Tống thị đóng cửa, cũng không tới phiên cô tới bận tâm, không phải sao?
"Tô tổng đặt một tấm vé máy bay đi tới nước Pháp, chính là ngày ba mươi mốt tháng này."
"Tô tổng chỉ đặt vé máy bay đi, không có đặt trở về ...!Anh ấy làm việc luôn có sắp xếp, sở dĩ anh ấy làm như vậy, rõ ràng là muốn đi nước Pháp, liền không trở lại nữa."
"Tống tiểu thư, sở dĩ Tô tổng muốn rời đi, là bởi vì cô..."
So sánh với ngữ khí có vẻ hơi dao động vào lúc này của Trình Thanh Thông, Tống Thanh Xuân vẫn là bộ dạng buông mắt an tĩnh, lông mi dài dài, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, chỗ hốc mắt phản chiếu ra hai mảnh bóng râm xinh đẹp.
Lãnh đạm của cô khiến cho Trình Thanh Thông trở nên hơi bất an, cô gần như không có bất kỳ suy nghĩ nào, liền đề xuất thỉnh cầu với Tống Thanh Xuân: "Tống tiểu thư, cô có thể đừng kết hôn không? Cô có thể khiến cho Tô tổng đừng đi không?"
Vào lúc Tống Thanh Xuân nghe đến hai câu cuối cùng của Trình Thanh Thông, mắt trở nên hơi chua xót, nhưng khóe môi của cô lại nâng lên một cười.
Qua một hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, đáy mắt đen nhánh, trong trẻo trong suốt: "Thực xin lỗi, Trình tiểu thư, tôi nghĩ cô có thể đã lầm, Tô Chi Niệm anh ta đi cũng được, từ chức cũng tốt, nhưng cũng không thể có liên quan tới tôi...!Hơn nữa..."
Tống Thanh Xuân ngừng một chút, mới nỗ lực ổn định ngữ điệu, tiếp tục nói: "...!Hơn nữa...!Tôi cũng không có bản lãnh có thể làm cho Tô Chi Niệm không muốn rời đi, cô thật sự tìm nhầm người rồi."
Tống Thanh Xuân nói xong, liền giơ tay lên, gọi chủ quán: "Tính tiền."
"Tống tiểu thư, tôi thề vừa rồi tôi nói đều là thật ..." Trình Thanh Thông thấy tư thế Tống Thanh Xuân lấy tiền ra, trở nên hơi nôn nóng, cô thừa dịp khe hở chủ quán trở về lấy tiền lẻ, hoàn toàn không có quá nhiều suy xét, trực tiếp buột miệng mở miệng nói ra: "...!Tống tiểu thư, lúc trước không phải cô rất hiếu kỳ, những món quà trong phòng làm việc của Tô tổng kia, là tặng cho ai sao? Toàn bộ đều là tặng cho co."
Đầu ngón tay Tống Thanh Xuân đặt ở trên mặt bàn, hơi hơi run một chút, nhưng biểu tình trên mặt cô, rõ ràng vẫn là không tin tưởng.
"Còn có, Tống tiểu thư, sinh nhật của cô có phải là ngày 8 tháng 12 không?"
"Cô biết không? Những năm gần đây, mỗi khi đến ngày này, Tô tổng đều sẽ bảo tôi đi đặt một cái bánh ngọt sinh nhật, sau đó đến buổi tối lại vứt bỏ cho tôi..."
Khóe môi Tống Thanh Xuân dùng sức mấp máy.
Sinh nhật đúng là ngày 8 tháng 12, nhưng mà...!trên thế giới này, không phải chỉ có sinh nhật một mình cô là ngày 8 tháng 12.
Danh Sách Chương: