"Trưởng đài, ngài hẳn là không muốn lãng phí thời gian của mọi người chứ?" Đường Noãn căn bản không cho trưởng đài bất kỳ cơ hội phản ứng nào, mở miệng hỏi.
"Đường Noãn, đừng nói là cô sợ trưởng đài sau khi xem tin tức của tôi sẽ bỏ đi tin tức của cô chứ?" Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, dứt khoát hỏi ngược lại.
Đường Noãn cười lạnh: "Nói đùa gì thế? Sao tôi phải sợ? Tin tức về Hạ Quý chắc chắn sẽ là tin bùng nổ nhất"
"Cô chắc chắn tin tức của cô là bùng nổ nhất sao?" Tống Thanh Xuân không nhanh không chậm hỏi ngược một câu, sau đó nở nụ cười ý vị sâu xa với Đường Noãn, liền quay đầu vừa nhìn về phía trưởng đài, giơ usb trong tay nói: "Tin tức trong tay tôi tuyệt đối là tin bùng nổ nhất về Hạ Quý, hơn nữa còn là tin độc nhất, tôi bảo đảm sau khi tin tức này truyền ra, tuyệt đối sẽ khiến cho sóng to gió lớn, nếu như trưởng đài không tin, không sao, ngài có thể tiếp tục chọn tin tức của Đường Noãn đưa lên trang đầu, tôi nghĩ, tin trong tay tôi đây, còn rất nhiều đài muốn, nói không chừng tôi còn có thể dựa vào tin tức này đi sang đài khác kiếm một chức vị cao hơn."
Tống Thanh Xuân nói hơi quá lên, khiến trưởng đài cũng có vẻ có chút do dự: "Tống Thanh Xuân, cô chắc chắn như vậy, vậy tôi xem tin tức của cô rồi quyết định có chọn anh ta lên trang đầu không?"
"Đương nhiên." Tống Thanh Xuân không chút nào khiêm tốn trả lời: "Không chỉ ngài sau khi xem sẽ chọn anh ta lên trang đầu mà tất cả các đài sau khi xem xong cũng sẽ chọn anh ta lên trang đầu."
Trưởng đài nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, nhìn ước chừng mười giây đồng hồ, rốt cuộc vươn tay nhận lấy usb trong tay cô, sau đó cắm vào trong máy vi tính, đeo tai nghe lên xem.
Cả phòng họp rơi vào yên tĩnh.
Tống Thanh Xuân nhìn lướt qua Đường Noãn một cái, thấy cô ta thủy chung là một bộ cao cao tại thượng, dáng vẻ như trong lòng đã có dự tính, môi cô khẽ nhếch, sau đó nhìn về phía trưởng đài.
Đợi ước chừng năm phút đồng hồ, trưởng đài rốt cuộc cởi ống nghe xuống, nhìn người trong phòng làm việc một lượt, sau đó liền rút usb của Tống Thanh Xuân ra, cầm trong tay, nói: "Trang đầu tiên tuần này dùng tin tức của Tống Thanh Xuân đi."
Không khí trong phòng họp ngưng đọng ước chừng một phút, mọi người mới nhao nhao nghiêng đầu, nhìn về Đường Noãn.
Đường Noãn nhìn thấy ánh mắt của mọi người, mới phản ứng được rốt cuộc trưởng đài nói những gì, sắc mặt của cô nhất thời trở nên có chút khó coi, lập tức đứng lên, nói: "Trưởng đài.
.
.
.
.
."
"Tin tức lần này của Tống Thanh Xuân thật sự rất trấn động." Trưởng đài hướng về phía Đường Noãn phất phất tay, ý bảo cô không cần phải nói cái gì nữa, sau đó cũng rất kích động đem nội dung trong usb đưa cho trưởng bộ phận lập kế hoạch: "Trở về dùng tốc độ nhanh nhất viết một bài tin tức ra ngoài, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất, đưa tin tức này truyền ra."
Trưởng đài nói xong, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, vẻ hó chịu khi cô đến muộn trên mặt hoàn toàn biến mất: "Thanh Xuân, quả nhiên là cô lợi hại, đã rất lâu rồi TW chưa có cái tin tức nào giật gân như vậy!"
Tống Thanh Xuân cười tới rạng rỡ mặt mày: "Cám ơn trưởng đài!"
Trưởng đài cười híp mắt gật đầu một cái, sau đó nói một câu"Tan họp" rồi dẫn đầu đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Tống Thanh Xuân lúc này mới nhìn về phía Đường Noãn, Đường Noãn vừa vặn cũng nhìn lại cô, đáy mắt cô ta lộ ra mấy phần không phục.
Tống Thanh Xuân không nhanh không chậm nháy mắt hai cái, mới cong khóe môi lên, trả lại cô ta nụ cười khinh miệt khi nãy.
Sau đó, Tống Thanh Xuân thấy rõ sắc mặt Đường Noãn đen lại, cánh môi run run.
Danh Sách Chương: