Mục lục
Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.

Trong mắt người yêu là Tây Thi….

Cần gì phải uất ức mình như vậy….
Trên đường tàu điện ngầm, những lời nghe được đó lại quanh quẩn trong đầu Tống Thanh Xuân lần nữa.

Đúng vậy, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, nếu có thể ép buộc thì trên thế giới này có lẽ sẽ có ít chuyện không như mong ước, không cam lòng, và còn trên thế giới này cũng sẽ không có nhiều người thất tình như vậy.
Quả thật Đường Noãn không tốt, nhưng trong mắt Tần Dĩ Nam cô ta là tốt nhất, giống như thật ra Tần Dĩ Nam cũng không tốt lắm, nhưng trong mắt Tống Thanh Xuân chính là người tốt nhất.

Cô vì Tần Dĩ Nam cam tâm tình nguyện uất ức bản thân nhiều năm như vậy, thậm chí cô cho rằng mình mãi mãi có thể tự nguyện uất ức không oán trách không hối hận.
Tống Thành tự sát, nhà họ Tống bị thua lỗ, trong ba tháng sinh ly tử biệt này, được quá mất quá đau đớn như vậy, gần như là một mình cô cắn chặt răng gượng chống đỡ trôi qua.


Bao nhiêu lần cô muốn khóc nhưng đều liều mạng cắn răng nhịn xuống.

Trong khoảng thời gian này cô thật sự rất mệt mỏi, cả đời chưa từng chịu sự châm biếm, cả đời chưa từng chịu đựng đau khổ.

Cô sống hai mươi mấy năm, vẫn luôn dùng hết sức lực đi yêu người khác.

Lúc cô bất lực nhất lại không ai đối xử tốt với cô, cho nên, hôm nay lúc cô chứng kiến Tần Dĩ Nam che chở cho Đường Noãn như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật sự không còn sức lực để yêu đương nữa rồi.
Nếu như nói hai ngày trước cô mới chỉ có ý muốn buông tha nhung nhớ này, như vậy thì ngày hôm nay cô thật sự muốn buông tay.
Bé gái kia nói không sai, gia đình thay đổi đột ngột đã khiến cô trở nên rất uất ức, cô không thể tiếp tục tự mình uất ức như vậy nữa….

Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây liền hít sâu một hơi, sau đó ấn nút chọn toàn bộ thư, không hề do dự nhấn nút xóa hết.
Trong nháy mắt trái tim như ngừng đập, đầu ngón tay Tống Thanh Xuân giữ chuột một lúc lâu, sau đó mới nhìn về phía màn hình máy tính.

Cô nhìn hộp thư trống rỗng, giây phút đó cảm thấy trái tim mình cũng trống rỗng theo.
Đạo lý làm người ai cũng biết, nhưng đợi đến lúc thật sự dựa theo đạo lý mà làm, bạn mới phát hiện, rốt cuộc điều này đau đớn cỡ nào, giống như bị rút gân lóc xương vậy.
Đáy mắt Tống Thanh Xuân nóng rát đau đớn, cổ họng cũng trở nên nghẹt cứng, cô nhịn rất lâu nhưng vẫn không kiềm chế được, nằm úp sấp trước máy tính khóc to.
Cô theo đuổi anh ta hai mươi mấy năm, ở trong sinh mệnh cô anh ta giống như một thứ tín ngưỡng (tin tưởng và ngưỡng mộ - Theo QT), mà lúc này cô cứ như vậy kiên quyết chặt đứt tín ngưỡng của mình.
Sau này cô phải làm sao bây giờ? Sau này cô có thể gặp được một người để cô yêu giống như từng yêu Tần Dĩ Nam như vậy nữa không?
Tống Thanh Xuân khóc lâu rất lâu mới ngừng tiếng, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời gian đã 7:10.

Cô lau sơ nước mắt trên khuôn mặt rồi vào phòng tắm, cô rửa sạch nước mắt trên mặt, soi gương hít sâu một hơi mới xoay người đi về phía cửa phòng ngủ.
Tống Thanh Xuân vừa kéo cửa phòng ngủ ra đã bị dọa đến cả người run lẩy bẩy, theo bản năng cô lui người về sau một bước, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm đứng dựa vào lan can phía đối diện.
Anh thế mà lại ở nhà?
Trong đầu Tống Thanh Xuân vừa lóe lên điều cô nghi ngờ liền chú ý tới cách ăn mặc của Tô Chi Niệm, sau đó liền nhíu chặt chân mày.
Anh vẫn luôn mặc tây trang, sao giờ lại mặc một chiếc áo len?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK