Mục lục
Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi lần đều là câu này, Phượng Thiển nghe được suýt nữa mắt trợn trắng.

Lần trước nàng mới từ hôn mê tỉnh lại, nữ nhân này bỏ chạy đến nói với nàng cái gì không yên lòng, hiện tại lại là một câu này, chẳng lẽ quan hệ của các nàng thực sự tốt như vậy sao?

Nếu không phải nàng biết chính xác là Hi phi hại nàng, Thân phi tới đúng lúc như vậy, nàng thật đã nghĩ nữ nhân này đã ra tay.

"Tỷ tỷ yên tâm đi, ta không sao." Phượng Thiển lắc đầu, trong thần sắc lại lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Thân Phi giữ chặt tay nàng: “Muội muội nay phong quang vô hạn, thế nên mới khiến người khác ghen tị, sau này làm việc đều phải cẩn thận chút. Nhưng mà ngươi cũng không cần ủy khuất, lần này Hi phi hại ngươi, Hoàng Thượng nhất định sẽ trừng phạt nàng."

Dừng một chút, chuyển sang chuyện khác, lại nói: “Chính là thế lực nhà mẹ đẻ của Hi phi cũng không thể khinh thường, không biết Hoàng Thượng có vì vậy mà…."

Nàng vốn đang muốn nói cái gì, Phượng Thiển lại không cho nàng kia một cơ hội, vẻ mặt thuần khiết, cười tủm tỉm ngắt lời nói: “Nhưng Hoàng Thượng nói, hắn sẽ không bỏ qua cho Hi phi. Tỷ tỷ yên tâm đi, ta tin tưởng hắn."

Sắc mặt Thân Phi ngưng trệ.

Nghe giọng điệu của nha đầu kia không giống như thuận miệng nói, nghe như thế nào cũng khiến người ta không thoải mái?!

Nàng mím môi: “Nếu Thiển nhi đã nói như vậy, tỷ tỷ cũng an tâm. Chỉ cần ngươi không chịu ủy khuất là tốt rồi."

Phượng Thiển thản nhiên "Ừ" một tiếng, nửa ngày hai người không nói chuyện.

Ngay khi Phượng Thiển nghĩ nàng sẽ rời đi, tròng mắt nàng vừa chuyển, lại nói: “Đã lâu như vậy, chứng mất trí nhớ của muội muội có chuyển biến tốt gì không?"

Phượng Thiển khẽ nhíu mày.

Thân phi này, quá tò mò rồi.

Lần đầu tiên lơ đãng hỏi còn chưa tính, dù sao trong hậu cung này ai cũng muốn biết nàng mất trí nhớ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng cách thời gian dài như vậy, nếu là nữ nhân khác, lực chú ý đã sớm chuyển dời đến quan hệ của nàng và Quân Mặc Ảnh rồi, ai còn chú ý chuyện nàng mất trí nhớ này.

Đến bây giờ còn vẫn níu chặt không bỏ, hoặc là chuyện này có quan hệ chặt chẽ với hậu quả, tỷ như luân thường đạo lý; hoặc chính là…..

Người có quan hệ với việc nàng mất trí nhớ?

Mi mắt Phượng Thiển run lên.

Híp mắt lại, thần sắc nàng như bình thường lắc đầu nói: “Không có, không nghĩ ra cái gì. Vẫn chỉ biết chuyện sau khi tỉnh lại, đối với chuyện đã qua…."

Nàng thở dài.

Lời còn lại không cần phải nói, Thân phi cũng hiểu được chuyện, vẫn không muốn đứng lên phải không?!

Nếu nha đầu kia không tỉnh lại cũng thôi, nay đã tỉnh lại, sao còn có thể không chịu để tâm, không ưu phiền lo lắng vậy?

"Thái y kê đơn thuốc, Thiển nhi đều phải dùng đúng lúc mới tốt."

Mi tâm Thân phi cứng lại, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng: “Nếu vẫn không nghĩ ra, cũng không cần lolanwgs. Bên ngoài đồn đãi không ngừng, đều là gây bất lợi cho Thiển nhi, chỉ khi Thiển nhi nhớ ra mọi chuyện, mới có thể chứng minh mình trong sạch."

"Nhưng Hoàng Thượng hắn tin tưởng ta!" Phượng Thiển cười đến xuân hoa rực rỡ, ánh mắt cũng ngưng lại.

"Dù sao cho dù ta là cố ý, cho dù vụ ám sát kia thật sự là ta tự bày ra, không phải là nhân cơ hội tiếp cận Hoàng Thượng sao? Nếu mục đích của ta đã đạt được, Hoàng Thượng cũng không trách ta, không hề truy cứu chuyện kia, ta có thể nhớ lại chuyện trước kia hay không còn có quan hệ gì."

Đương nhiên là có quan hệ!!

Thân phi hò hét ở trong lòng một tiếng.

Nàng không biết, kỳ thật trong lòng Phượng Thiển đã hò hét, đương nhiên là có quan hệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK