Vừa rồi nam nhân này nói với Phượng Thiển mấy câu kia, nàng nghe được tất cả, câu đầu tiên chính là "Tính tình động chút hô to gọi nhỏ còn chưa tính", làm sao như người xa lạ lần đầu gặp mặt.
Rõ ràng chính là quen biết đã lâu.
Nhưng sao Phượng Thiển quen biết Thái tử Việt Nam, không phải nàng là mỹ nhân Tây Khuyết đưa tới sao.
Một loạt nghi vấn ở trong lòng Hi phi, Phượng Thiển đi qua người nàng, nàng cũng không nói nửa câu với đối phương, càng miễn bàn là lúc ban đầu còn châm chọc.
Phượng Thiển không trực tiếp đến ghế mình, mà là đi đến trước mặt Thân Phi, nhìn nàng cười tươi: “Thân Phi tỷ tỷ, đã lâu không thấy, ta có chút nhớ nhung tỷ đây."
Tuy không phải lần đầu tiên gọi tỷ tỷ, nhưng thân mật trong lòng Phượng Thiển ít hơn nhiều so với lần trước.
"Thiển Nhi đã trở lại." Thân Phi gật đầu, cũng không dám ở trước mặt mọi người quá mức gần gũi với Phượng Thiển. Lời Hi phi vừa nói, đã khiến Phượng Thiển trở thành địch nhân của toàn bộ hậu cung. Nàng cũng không thể làm ra cái gì khác biệt, để người ta nghĩ nàng và Phượng Thiển cùng phe.
Phượng Thiển cũng không có hứng thú biết suy nghĩ của nàng, cười ha ha nói chuyện tào lao với nàng vài câu, sau đó hỏi mấu chốt: “Gần nhất thân thể ta không tốt lắm, muốn học chút công phu để thân thể tốt hơn, Thân Phi tỷ tỷ có biết trong hậu cung này vị tỷ tỷ nào biết võ không?"
Vừa rồi nữ nhân đánh đầu gối mình, khẳng định có võ công.
Lực đạo như vậy, trình độ chính xác như vậy, nếu không tập luyện võ công đã lâu, khẳng định nữ nhân cổ đại mềm yếu như vậy không có khả năng làm được.
Nhất thời sắc mặt Thân Phi có chút vi diệu, thầm nghĩ trong hậu cung này người duy nhất có võ công chính là Hi phi, nhưng người ta đang hận ngươi thấu xương, sao có thể quan tâm đến chỉ giáo ngươi.
Nhưng mà, càng như vậy, nàng lại càng muốn nhìn.
"Thật đúng là trùng hợp, phi tần có võ công trong hậu cung, Thiển Nhi cũng có quen biết. Bản cung nghĩ quan hệ của các ngươi cũng không tệ lắm đâu." Thân Phi cười chỉ Hi phi: "Ở chung hơn một tháng, chắc Thiển Nhi và Hi phi tỷ tỷ cũng rất quen thuộc rồi."
Đương nhiên quen.
Phượng Thiển cười lạnh, đâu chỉ là quen, nữ nhân kia hận không thể nấu chín nàng.
Không phải sao, ở trước mặt Quân Mặc Ảnh bày rra dáng vẻ ôn nhu như nước, nhưng vừa về cung, bản tính liền lộ rõ.
Bây giờ còn nghĩ tới ở trước mặt nhiều người như vậy làm mình lúng túng.
Tốt lắm.
Nếu không đáp trả ngươi thật tốt, chẳng phải thật xin lỗi một phen lương khổ dụng của ngươi sao.
Phượng Thiển xót xa cười hai tiếng, hạ mi mắt, dấu đi ánh sáng chợt lóe trong mắt: “Đa tạ Thân Phi tỷ tỷ, nhất định muội muội sẽ trao đổi tình cảm thật tốt với Hi phi."
Mấy từ "Trao đổi tình cảm" kia, nàng nghiến răng mà nặn ra.
"Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm." chợt vang lên tiếng tiểu thái giám xướng tên.
Tất cả mọi người trong chính điện không tự chủ được sửa sang lại thần sắc dung nhan, cung kính đứng dậy.
Quân Mặc Ảnh mặc bộ long bào màu vàng đi vào đại điện, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có một tia biểu tình, lạnh lùng thản nhiên, lại thêm vài phần uy nghiêm khí khái.
Đương nhiên, người bình thường không dám nhìn thẳng thánh nhan, trừ Phượng Thiển.
Mà bên cạnh hắn, là Hoàng Hậu mặc phượng bào, đoan trang nhàn tĩnh, dịu dàng hào phóng.