Không đợi hắn mở miệng, Phượng Thiển lại cắt đứt hắn, bổ sung thêm một câu: "Cho nên ngươi nói chúng ta có một bắt đầu không tươi đẹp lắm, ta muốn nói, có lẽ kết cục cũng không tốt đẹp như vậy đâu?"
Khuôn mặt nam nhân theo những lời này của nàng bỗng dưng trầm xuống, mắt phượng hẹp dài cũng hơi nheo lại, lộ ra mấy phần hơi thở nguy hiểm.
"Rốt cuộc ai nói với nàng những thứ ngổn ngang này?"
"Có quan trọng không?" Phượng Thiển cười.
"Bây giờ vấn đề mấu chốt không phải ai khích bác quan hệ của chúng ta, mà là nàng nói vốn chính là sự thật, chỉ là ban đầu ta cũng không biết, mà nàng lại tiết lộ chân tướng tàn khốc được khoác vẻ ngoài tốt đẹp trước mặt ta mà thôi."
Lần đầu tiên Quân Mặc Ảnh biết, vật nhỏ này nói tới nói lui còn có thể nói trúng tim đen như vậy.
Thật sự là như thấy máu.
"Trẫm mặc kệ sau này có như thế nào, hiện tại nàng đang mất trí nhớ!"
Hắn tăng thêm sức ôm chặt nàng vào lòng, đã lâu như vậy đây là lần đầu tiên hắn không khống chế sức lực của mình, liều mạng khiến nàng đau.
"Không được nghĩ những chuyện không biết gì, nếu biết rõ có người muốn khích bác quan hệ của chúng ta, tại sao có thể dễ dàng khiến bọn họ được như ý như vậy? Coi như lúc đầu trẫm đúng là có mục đích đến gần nàng, nhưng hiện tại thì sao? Phượng Thiển, nàng không có tâm ư, tự nàng không cảm nhận được sao?"
Không có tâm sao?
Phượng Thiển cắn răng cười lạnh: "Nếu ta không có tâm, ta đã không nghĩ những chuyện này! Hoàng thượng cho là cưng chiều là yêu có quan hệ gì với ta? Hoàng thượng thật tâm tốt với ta hay là có chủ đích với ta thì có quan hệ gì? Chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý, vạn người hâm mộ, nếu ta không có tâm, vì sao còn phải để ý những chuyện kia?"
"Được, như vậy hiện tại trẫm nói cho nàng biết, có mục đích khác đã biến thành thật lòng đối đãi, chuyện này bây giờ có thể thay đổi chưa?"
"Không thể!" Phượng Thiển phát điên chống tay lên lồng ngực của hắn, dùng sức giùng giằng muốn đẩy hắn ra: "Ngươi vẫn không trả lời vấn đề của ta, nếu về sau ta khôi phục trí nhớ..... ưm....."
Nàng còn chưa kịp nói hết lời, cánh môi đỏ bừng liền chợt bị người nào đó chặn lại.
Có lẽ là chê nàng quá om sòm, có lẽ là trong lòng mình cũng rất phiền não, Quân Mặc Ảnh dùng sức gặm cắn môi nàng, mút lấy đầu lưỡi của nàng, cuồng loạn khuấy động bên trong miệng nàng.
Hai người môi lưỡi quấn quít, hơi thở thuộc về đối phương ùn ùn kéo tới cuốn lấy hô hấp, cho đến trái tim.
Quân Mặc Ảnh cảm thấy, hắn đại khái điên rồi.
Không sai, chỉ có điên rồi mới có thể như vậy, vứt bỏ tất cả, liều mạng.
Dù là như nàng từng nói, nàng rất có thể chính là mật thám khác trừ Khinh phi.
Bây giờ nàng đúng là mất trí nhớ, nhưng trí nhớ của nàng cũng rất có khả năng vào một ngày nào đó đột nhiên khôi phục.
Vậy mà hắn lại không muốn quan tâm.
Ban đầu lúc giết con chim xanh kia, hắn cũng đã biết giữa nàng và Khinh phi nhất định là có liên hệ nào đó?
Sai Trương Tiến tìm người hiểu tiếng chim trong dân gian, nói thẳng ra chim xanh chính là đến tìm Phượng Thiển, thế nhưng hắn lại sai ẩn vệ đưa người nọ đến một nơi không có ai biết, không bao giờ về kinh, không phải là vì sợ có người khơi lên việc này hại nàng sao?
Hắn có thể lừa mình dối người, chỉ cần một ngày nàng không khôi phục trí nhớ, hắn có thể tìm cách che giấu chuyện này.
Hắn không cho phép bất luận kẻ nào nhắc tới, bao gồm nàng.
Cho dù là yên bình ngắn ngủi, hắn cũng không cho phép bất luận kẻ nào phá hủy.
Có lẽ, thật sự cả đời nàng cũng không nhớ lại thì sao?