Mục lục
Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So sánh, phản ứng của Vân Quý phi coi như là bình tĩnh nhất trong tất cả các cung.

Trong mấy cung khác, nếu không phải là giận đến tâm phổi đều đau, nếu không phải là khiếp sợ khó khăn nuốt xuống, ngủ không an giấc.

Mấy tháng trước vẫn chỉ là tiểu chủ không có phong hào, lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy trở thành quý phi dưới một người, trên vạn người, đổi lại ai có thể chịu được?

Cứ theo đà này, nếu sanh hạ hoàng tử, có phải ngay cả Hoàng quý phi cũng trong tầm tay không?

Trong cung, hoàng hậu biết tin tức này, cả thân thể cũng lung lay xuống.

Người khác nghĩ là Hoàng quý phi, nhưng nàng nghĩ, là vị trí hoàng hậu.

Mặc dù với nàng mà nói, vị trí này cũng không quan trọng như người khác cho là như vậy, nhưng nếu tự dưng bị kéo xuống, tự dưng thành một đời phế hậu không giải thích được, cuộc sống như thế.....

Không khỏi quá kinh khủng.

Hoàng hậu suy nghĩ một chút đã cảm thấy kinh hãi.

Đến tột cùng là ngồi chờ chết, chờ nhìn nàng ở trong lòng hoàng thượng đến tột cùng là địa vị gì, hay là liên lạc phụ thân, thương thảo chuyện này với ông ấy?

Trong lúc nhất thời, hoàng hậu lọt vào tình cảnh khó cả đôi đường.

******

Tin tức truyền tới cung Phượng Minh, Thái hậu tức giận tới mức làm đổ cả bàn thức ăn, dùng tay trực tiếp phất đổ.

Liên Tịch chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Thái hậu, nhất thời liền sợ không biết nên nói cái gì cho phải.

"Ai gia nhìn hoàng thượng càng ngày càng điên rồi!"

Thái hậu nói xong, liền dùng sức đấm bàn, sắc mặt vốn được bảo dưỡng cũng càng ngày càng già, đã có nếp nhăn lộ ra.

"Thời gian dài như vậy ai gia cũng không nói chuyện với hắn thật tốt, ngược lại hắn thật coi ai gia chết rồi!"

Liên Tịch hoảng sợ: "Cô, ngài chớ nói lời bậy bạ này!"

"Ai gia không nói bậy!"

Bây giờ Thái hậu đã hoàn toàn không có dáng vẻ uy nghiêm ngày thường, nhưng mà chỉ là một mẫu thân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, luống cuống bộc lộ bất mãn của mình.

"Kể từ sau đêm Phượng Thiển xảy ra chuyện kia, ngươi có từng thấy hắn tới thăm ai gia nửa mắt chưa? Biết rõ ai gia chán ghét Phượng Thiển, biết rõ ai gia hoài nghi Phượng Thiển là mật thám Tây Khuyết, hắn lại sau khi phát sinh việc kia trong thời gian ngắn như vậy lập Phượng Thiển là quý phi, nào còn nửa phần để ai gia người mẫu hậu này ở trong mắt?"

"Không, cô, hoàng thượng không phải như thế!"

Liên Tịch cũng không biết là muốn an ủi Thái hậu, hay là vội vã nói hộ cho đế vương, cảm xúc rất là kích động.

"Nhất định là Thiển phi mê hoặc hoàng thượng, hoàng thượng mới có thể như vậy. Nhưng nhất định trong tâm hoàng thượng vẫn nhớ tới ngài, nếu không đồ dùng ăn mặc trong cung Phượng Minh cũng sẽ không như trước kia không đổi chút nào, hoàng thượng cũng sẽ không đặc biệt điều nhiều người như vậy tới đây chăm sóc cô. Có thể thấy được nhất định trong lòng hoàng thượng còn nhớ tới cô!"

"Sao ngươi biết hoàng thượng điều người tới không phải muốn giám thị ai gia!"

Lời này vừa nói ra, Liên Tịch liền cúi mặt, không biết nên nói cái gì cho phải.

Ánh mắt Thái hậu ngưng lại, khẽ dời tầm mắt.

Hồi lâu, mới hít sâu một hơi nói: "Không cần suy nghĩ nhiều, ai gia cũng chỉ là nói quá thôi. Yên tâm đi, ai gia không sao."

Lúc này Liên Tịch mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, bả vai căng thẳng còn chưa kịp buông lỏng xuống.

Thái hậu lại lẩm bẩm nói: "Ngươi nói, rốt cuộc Phượng Thiển nàng có từng nhìn thấy đồ chúng ta đưa ra?"

Liên Tịch đáp: "Tịch Nhi cảm thấy, Thiển phi chắc chắn thấy. Bởi vì Linh Lung bên kia, không thể nào dễ dàng buông tha tương lai của nàng và Tống Lăng, cho nên chuyện này, nàng nhất định phải hoàn thành."

"Vậy vì sao lại có kết quả này?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK