Quân Mặc Ảnh tự nhiên không biết nàng suy nghĩ cái gì, cầm tay nhỏ bé của nàng chà xát: "Đi, trở về phòng, bằng không sẽ bị lạnh."
"Sẽ không, ngươi xem lúc trước ta chạy ra ngoài vào buổi tối cũng không có gì, bây giờ còn là ban ngày đấy."
"Khí hậu Giang Nam lạnh hơn, không giống phương bắc lạnh và khô ráo, vẫn nên cẩn thận một chút."
Phượng Thiển cũng không cần thiết phải đứng bên ngoài, tuyết trong viện đều bị dọn hết, cũng không nhiều hoa như ngự hoa viên, quả thật không có gì để xem.
"Vậy được rồi." Nàng gật đầu.
Chỉ là về khí hậu ẩm ướt vừa nói, không nghĩ tới cổ nhân cũng nghiên cứu phương diện này. Phượng Thiển cảm thấy kém cỏi, kiếp trước nàng là người phía nam, chất lượng không khí hiện đại kém như vậy cũng không thấy nàng bị bệnh gì, sao bây giờ yếu ớt như thế?
Nhưng mà thay đổi thân thể, cũng khó nói.
"Vậy ngươi đi cùng ta sao?" Nàng nhìn hắn chằm chằm, đi cẩn thận từng bước một, giày thêu thấp, cho nên khó chịu.
"Tự nhiên." Khóe môi Quân Mặc Ảnh khẽ nhếch.
Phượng Thiển ngẩn người, không nghĩ hắn sẽ đáp rõ ràng như thế, suy nghĩ trong chốc lát, mới phản ứng lại hắn có thể hiểu lầm ý của nàng. Nhưng muốn nàng hỏi lại lần nữa, hoặc là nói thẳng "Có phải ngươi ở chung phòng với ta không?", thật sự là xấu hổ.
Vẫn là quên đi, Phượng Thiển bĩu môi.
Từ lúc nàng lộ ra biểu tình kinh ngạc, Quân Mặc Ảnh liền đoán được vật nhỏ suy nghĩ gì.
Kinh ngạc như thế, là cảm thấy mình nói trực tiếp như thế, không nể mặt Hi phi sao?
Nàng không hiểu, hắn là hoàng đế, loại mặt mũi này, hắn muốn cho ai, vui mới cho, không nhất định phải cho.
Nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra.
Tuy nói ngày thường vật nhỏ giống đứa nhỏ, nhưng trên thực tế, trong lòng nàng cũng biết rõ. Cho nên có một số việc, muôn cho nàng chút thời gian, để nàng chậm rãi suy nghĩ cẩn thận mới tốt.
Phượng Thiển nhìn thoáng qua hai tay đang nắm chặt, nam nhân nắm cho đến khi về trong phòng, gió lạnh thổi, nàng lại không biết lạnh.
Cảm giác thật kỳ diệu, làm cho nàng sinh ra một loại ảo giác năm tháng yên bình.
Giống như hắn không phải hoàng đế, nàng cũng không phải một trong những nữ nhân của hắn, bọn họ là một cặp tình lữ bình thương, bọn họ chỉ có nhau.
Đáng tiếc, chỉ là ảo giác thôi.
Phượng Thiển mím môi, một tiếng thở dài nhẹ còn chưa tới kịp ra, đã biến mất trong khí lạnh.
"Ngươi xem bên kia kìa!" Phượng Thiển nói to, ngón tay chỉ về một phương hướng.
Quân Mặc Ảnh ngẩn người, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của nàng.
Dựa vào...
Phượng Thiển vừa tức giận vừa buồn cười: “Không phải ta bảo ngươi nhìn bên kia sao, ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?"
Bình thường vào lúc này, không phải người bình thường đều theo bản năng nhìn sao?
Nam nhân này...
Thật đúng là không đi theo đường bình thường!
Quân Mặc Ảnh liền vui vẻ.
Hắn không biết rốt cuộc vật nhỏ muốn làm cái gì, nhưng mới vừa rồi chính là phản ứng bản năng của hắn.
Một thế hệ đế vương, nếu dễ dàng bị người lừa, vậy khi đối mặt địch nhân, chẳng phải còn chưa động thủ liền trực tiếp chết oan uổng sao?
"Được rồi, trẫm nhìn bên kia." Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngụ ý, ngươi muốn chuyện lén lút gì liền làm đi!
Phượng Thiển nhìn hắn nghiêng mình nhe răng, sau đó mới lấy cái gì đó trong hà bao, nhếch miệng cười.
"Được rồi, có thể quay lại rồi!"
Quân Mặc Ảnh giật giật, còn chưa kịp xoay người hoàn toàn, giống nhau bị chắn trước mặt.