Nam nhân đáng chết, xú nam nhân!
Tốt xấu gì Phượng Thiển nàng cũng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng nam nhân này dám bỏ lại nàng lúc thú tính lên, liền chạy tới ba ba với nữ nhân khác, bảo mặt mũi của nàng để ở đâu?
Hỗn đản độc nhất vô nhị!
Nhưng mà thân thể của nàng, nam nhân nhíu mày, ngạc nhiên.
"Vật nhỏ, rốt cuộc ngươi nói hưu nói vượn gì vậy?" Quân Mặc Ảnh vừa tức giận lại buồn cười: "Khi nào trẫm tìm nữ nhân khác?"
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi còn nói sạo?" Phượng Thiển vừa sợ vừa giận.
Sao trên thế giới này có người không biết xấu hổ như vậy, vừa mới ăn xong, liền bắt đầu không nhận?
"Không phải ngươi là hoàng đế sao, không phải sẽ gạt người sao? Nếu quyết định muốn gạt ta, ít nhất làm sạch sẽ chút! Nhưng ngươi lại tắm rửa thay quần áo, nếu ngay cả cái này ta cũng không nhìn ra, ngươi coi ta là ngu ngốc à!"
Phượng Thiển phát điên lay giường, chuông gió cũng theo động tác của nàng mà đinh đinh đang đang không ngừng, kinh động cả cây lê ngoài cửa sổ.
Giật mình, đột nhiên Quân Mặc Ảnh cười ha ha, ánh mắt đều mang ý cười, hiển nhiên là dáng vẻ tâm tình sung sướng.
Bởi vì là hoàng đế, cho nên sẽ gạt người? Đạo lý là đúng vậy, nhưng vật nhỏ thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Sắc mặt Phượng Thiển càng khó nhìn.
Cười?
Còn dám cười?
Có cái gì buồn cười!
Quân Mặc Ảnh thu liễm lại, nhịn không được nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của nàng: “Hơn nửa đêm không ngủ được là vì này?"
"Sao có khả năng!" Phượng Thiển xù lông.
"Ta là..." Nàng nuốt nước miếng, tròng mắt vòng vo dịch chuyển: "Vì vừa rồi lúc đi ra ngoài ta chưa ăn no, cho nên hiện tại ăn khuya bằng bánh hoa mai! Bằng không cứ thế ngủ, khẳng định sẽ không thoải mái!"
"À?" Quân Mặc Ảnh khẽ nhếch lông mi, phối hợp gật đầu: "Quả thật, ăn quá ít."
Vừa nói, vừa cởi áo choàng trên người, cuối cùng còn sót lại cái áo trong màu trắng.
Dưới ánh nến, thân dài như ngọc, khí độ tao nhã, phong hoa không giảm.
Phượng Thiển cắn chặt răng, đờ mờ, lúc này còn dám dùng mỹ nam kế với nàng?
Thật khinh thường nàng!
Nghĩ tới Phượng Thiển nàng là người phụ nữ tâm linh thuần khiết, ý chí kiên định của thế kỷ XXI, sao có thể trúng gian kế của hắn?
Nhưng, lúc nam nhân này ôm chặt nàng, không biết là bởi vì hắn dùng sức quá mức, hay là thần sắc trên mặt hắn quá mức nghiêm túc, làm cho sau khi cả người nàng đều bị hắn ôm ấp, nàng mới nhớ tới mình đã quên đẩy hắn ra.
"Thiển Thiển chưa từng nghe qua một câu mắt thấy mới đúng sao. Nàng vẫn ở trong phòng không đi ra ngoài, sao liền nhận định trẫm đi tìm nữ nhân khác?"
"Cho nên thế nào cũng phải muốn ta bắt gian tại giường mới tính?"
"Vốn không có gian, lấy cái gì cho nàng bắt?" Quân Mặc Ảnh cười mắng, trong mắt phượng hẹp dài lại hàm chứa mấy phần ôn nhu: "Chính ngươi không cho trẫm làm, cũng không cho phép trẫm làm nữ nhân khác, đó là đạo lý gì?"
"..."
Đó là đạo lý gì?
Phượng Thiển tỏ vẻ nàng cũng không biết.
Rõ ràng lần đầu tiên thấy hắn, không phải nàng cũng đã chuẩn bị hiến thân thật tốt sao? Vì cái gì hiện tại biết lâu, ngược lại liền trở nên khó khăn như thế?
Chẳng lẽ là bởi vì đối với người quen ngượng ngùng?
Hơn nữa, nàng cũng không phải ngày đầu tiên biết hắn là hoàng đế, lại càng không phải là ngày đầu tiên biết hắn có hậu cung ba ngàn mỹ nữ, vì cái gì cố tình đến lúc này mới bắt đầu so đo chuyện hắn sẽ làm nữ nhân khác không?
Có vấn đề!
Nhất định là có vấn đề!