Coi thường chua xót trong lòng, nàng mang nha hoàn lui ra ngoài.
"Trẫm cởi quần áo giúp nàng trước." Quân Mặc Ảnh từ từ nâng cánh tay nàng lên, động tác rất dịu dàng, rất cẩn thận cẩn thận: "Nếu đau thì nói cho trẫm, trẫm sẽ nhẹ một chút."
"Cái người này đều biến ta thành tàn phế mà hầu hạ, còn có thể nhẹ hơn sao?" Phượng Thiển lắc đầu một cái, bộ mặt bất đắc dĩ.
Không có gì ngoài ý muốn nhận được một cái nhìn chằm chằm của nam nhân, Phượng Thiển liếm môi một cái, cười gượng hai tiếng: "Thật ra thì, ngươi không cần tự mình lau cho ta. Để cho những nha hoàn kia vào đi, như ngươi vậy ta sẽ......"
"Xấu hổ? Ngượng ngùng?" Quân Mặc Ảnh hừ một tiếng cắt đứt nàng, mặc dù không tiếp tục nói, một tiếng kia trong giọng mũi bao hàm ý tứ cũng đã rất rõ ràng.
Như ngươi loại người da mặt dầy như vậy, cũng sẽ ngượng ngùng sao?
"Quân Mặc Ảnh, hiện tại ta đã như vậy, ngươi không chiều ta một chút sao?"
Phượng Thiển cực kỳ tức giận trừng hắn, cố tình sức lực của cái nhìn kia thật sự là suy yếu vô lực, khiến nàng bộc phát điềm đạm đáng yêu, giống như là một con thỏ trắng nhỏ chịu đủ khi dễ và tàn phá.
Lập tức lòng của Quân Mặc Ảnh liền đau.
Miễn cưỡng duy trì sắc mặt không thay đổi, giọng nói trầm thấp hơn ban nãy: "Được, để cho nàng. Trẫm biết da mặt nàng mỏng, cũng biết nàng xấu hổ, chỉ là trẫm đã xem qua rất nhiều lần, mà họ đều là lần đầu tiên, cho nên cho trẫm nhìn, dù sao cũng tốt hơn cho các nàng xem đi."
"......"
Phượng Thiển cảm thấy mông mình đau quá, lưng cũng đau, bụng cũng đau, đầu hiểu rõ nhất!
Đụng phải một nam nhân da mặt dày như vậy, cũng không biết đời trước nàng tạo nghiệt gì.
Quân Mặc Ảnh ôm nàng, khó khăn cởi quần áo cho nàng, cũng không phải không biết, có lúc vật nhỏ này mơ màng ngủ, hắn còn cởi quần áo cho nàng mấy lần. Chỉ là lần này, vết máu trên lưng nàng đã bắt đầu khô, lúc cởi áo ngoài còn may, đến lúc hắn cởi áo lót bên trong, thật bất hạnh, thật sự có chút dính vào thịt.
"Thiển Thiển......"
Hắn vừa dứt lời, Phượng Thiển không sai biệt lắm cũng biết tình huống gì đã xảy ra, âm thầm liếc mắt, lại chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
"Dính vào đúng không?" Phượng Thiển đau đớn không dứt, trong lòng nguyền rủa lão vu bà ác độc trăm ngàn lần, mới cắn răng, hạ quyết tâm nói: "Ngươi xuống tay nhanh lên một chút, đừng kéo xuống từng chút một, nếu không đau chết ta."
Ấn đường Quân Mặc Ảnh càng nhíu chặt hơn, trong con ngươi đen tuyền phản chiếu phần lưng bị máu tươi nhiễm đỏ của nàng, động tác trên tay cũng bắt đầu run rẩy.
Lúc này Phượng Thiển lại mở miệng: "Ngươi có biết không, thật ra thì loại tử hình chặt đầu này, đối với người đã chết mà nói, kinh khủng nhất không phải là một khắc đầu người rơi xuống đất, mà là trước đó chờ đợi từng giây từng phút."
"Ừ."
Nàng chỉ nghe thấy nam nhân buồn buồn ừ một tiếng, sau đó liền trầm mặc.
Phượng Thiển đang kinh ngạc, trên lưng liền truyền đến một hồi đau đớn tận xương, lập tức đau đến tận sâu trong tim, cả chân cả tay giống như đều cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Mẹ nó!
"Ta để cho ngươi, nhanh một chút...... Ngươi cố ý sao!"
Phượng Thiển cắn răng, trên đầu cũng toát ra mồ hôi hột, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, sắc mặt co rúm lại.
"Ngoan, chớ lộn xộn." Thật ra thì Quân Mặc Ảnh không dễ chịu hơn nàng chút nào, chân mày vặn thành một khối: "Quần áo dính vào trên da, nếu giống như nàng nói, trực tiếp kéo xuống, nàng muốn kéo nguyên khối da xuống sao?"