Nam nhân này.....
Thật là đáng sợ.....
Mới vừa nhất định không bị thấy, Phượng Thiển lại cười gượng hai tiếng, lần nữa nghĩ biện pháp đến gần hắn: "Cái đó..... Quân..... Mặc Ảnh, làm sao ngươi trở về nhanh như vậy?"
Tầm mắt lạnh nhạt của nam nhân cứ như vậy rơi vào cái hộp trong tay nàng, giễu cợt cười một tiếng: "Nếu trẫm không trở lại, nàng còn định ở bên trong bao lâu?"
"..... Ta... không phải là, tìm cái gì sao?" Phượng Thiển chép miệng.
"Có đồ vật gì mà không thể để cung nhân đi tìm, cần nàng tự đi?" Giọng nói trầm thấp mang theo đè nén cứ như vậy không khách khí chút nào nói với nàng: "Không biết tình huống hiện tại của minh sao, cả ngày đều làm loạn?"
Phượng Thiển hít mũi một cái, lặng lẽ cúi đầu xuống.
Một vài nô tài còn đang nhìn chằm chằm nàng, nam nhân này cứ như vậy dạy dỗ nàng, nửa điểm mặt mũi cũng không giữ cho nàng, quả thật quá đáng ghét!
Thật là mất mặt.....
"Không đùa với ngươi nữa....." Nàng hừ một tiếng, cầm cái hộp kia muốn đi ra ngoài.
Nhưng nửa đường bị Quân Mặc Ảnh chặn lại.
Phượng Thiển cắn răng, không thể làm gì khác hơn là đẩy tay hắn ra.
Bất đắc dĩ nam nhân này quá vững, mặc cho Phượng Thiển dùng sức thế nào, vẫn giống như châu chấu đá xe, hắn vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, liếc xuống nhìn nàng.
Từ góc độ của nàng nhìn sang, từng đặc điểm trên gương mặt nam nhân này đều đẹp vô cùng, đường nét cương nghị sắc sảo, lại làm cho người ta không nhịn được nghĩ dáng vẻ hắn cười lên. Nếu nhếch miệng lên, nhu hòa nhìn xuống nhất định như nước chảy gió bay.....
Phượng Thiển suýt nữa liền giơ tay lên sờ mặt của hắn.
Chỉ tiếc, đuôi mắt thoáng nhìn, đập vào mi mắt, còn có sau lưng hắn, một ít nô tài cố nén không dám cười.
Ảo tưởng đẹp đẽ trước hoa dưới trăng toàn bộ biến mất, thay vào đó, là thẹn quá thành giận.
Phượng Thiển tức giận nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi tránh ra!"
Quân Mặc Ảnh ôm vai của nàng, nâng cao giọng nói: "Không chơi với rẫm, nàng muốn chơi với ai?"
"Tùy tiện!" Phượng Thiển không sợ chết từ chối.
Quân Mặc Ảnh đoạt lấy cái hộp trong tay nàng, xoay người lui về phía sau nhìn sang, Lý Đức Thông lập tức hiểu ý, đi như bay tới. Quân Mặc Ảnh vung tay lên, Lý Đức Thông vừa vặn bắt được cái hộp kia, chưa tỉnh hồn thở dốc một hơi.
Phượng Thiển vẫn còn trong kinh ngạc vì bị người khác đoạt đồ không kịp phản ứng, một giây kế tiếp, cả người bay lên, liền vững vàng rơi vào một cái ôm ấm áp.
Sau đó.....
Không có sau đó.....
Nô tài trong sân cực kỳ thức thời tan tác như chim muông, Lý Đức Thông nhanh chóng mang cái hộp kia vào tẩm điện, sau đó cũng lặng lẽ mà rời khỏi.
Ra cửa trước vẫn không quên đóng cửa cho hai người, cười híp mắt đi ra ngoài.
Phượng Thiển bị Quân Mặc Ảnh đặt ở trên giường, ngẩng đầu quyệt miệng: "Ngươi dám sử dụng bạo lực!"
"Đối với người như nàng, chỉ có thể sử dụng bạo lực!"
"Ta loại người như nào?" Phượng Thiển tức giận kéo tay áo của hắn, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh: "Ngươi nói rõ ràng cho ta, ta là loại người như nào?"
Quân Mặc Ảnh không khỏi cảm thấy buồn cười, chút lửa giận vừa rồi gần như biến mất sạch: "Nàng cứ nói đi?"
Phượng Thiển không chút ý thức nói: "Đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, người hiền lành nhất!"
"Nàng nói sao thì là vậy." Đáy mắt Quân Mặc Ảnh tràn đầy nụ cười, ôm đầu của nàng ấn vào trong ngực.