"Đáng tiếc, ai gia chọn lầm. Hi phi là người ngu ngốc, không biết có câu đêm dài lắm mộng sao, thời gian dài như vậy còn không tìm cơ hội động thủ. Bây giờ, đột nhiên Thái tử Việt Nam đến, hiện tại trở về cung, nàng muốn làm cái gì cũng bất lực."
Nếu không như thế, mượn tay Hi phi trừ bỏ Phượng Thiển, cho dù xảy ra việc gì, cũng chỉ liên lụy tới một nhà Quý Thượng thư.
Nhà kia, thượng bất chính hạ tắc loạn, không một ai có thể vào mắt.
Lần này Hoàng Thượng nam tuần muốn tra án làm rối kỉ cương, sợ là có liên quan đến Quý gia.
Chỉ tiếc, kết quả là thất bại trong gang tấc. Phượng Thiển vẫn tốt như cũ, sau đó vào ở cung Càn Long, phần ân sủng này, thực khiến người lo lắng.
Liên Tịch suy nghĩ, trong mắt hiện lên tia sáng: “Cũng không nhất định, chó nóng nảy còn có thể nhảy tường."
Huống chi Hi phi thiếu kiên nhẫn như vậy.
Dáng vẻ này cũng dám chạy tới cáo trạng với Thái Hậu, còn có cái gì không làm được.
Trong cung Càn Long.
Bạch Lộ Bạch Sương nhìn Phượng Thiển trở về mặt tươi cười, rốt cuộc, ngày lành của các nàng sắp đến rồi.
Tuy nói ở cung Càn Long làm việc, địa vị còn cao hơn cung nữ cùng bậc vài phần, nhưng mỗi ngày lặp lại chuyện giống nhau, đối với tuổi nhỏ như các nàng mà nói, quả thật có chút nhàm chán.
Nhất là trước khi Phượng Thiển xuất hiện, thật ra không có cảm giác gì, hiện tại bị Phượng Thiển làm nổi lên tâm muốn chơi, làm sao còn chịu được ngày không thú vị.
Cũng không phải lúc nào cũng phải chơi, dù sao đối với các nàng mà nói, cho dù là nhìn Phượng chủ tử và Hoàng Thượng ngọt ngào, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Cảm giác bị người nhớ thương tất nhiên là rất tốt đẹp, Phượng Thiển vì thế đắc ý một hồi lâu, nhân tiện cũng nhớ Đông Dương và Lưu Nguyệt.
Chỉ là hôm nay sắc trời cũng không sớm, không chạy ra bên ngoài, hơn nữa nghe nói ngày mai còn phải gặp Thái tử Việt Nam gì đó.
Trong khoảng thời gian Quân Mặc Ảnh rời cung, rất nhiều tấu chương chồng chất không phê, một đêm này, hầu như là đốt nến phê tấu chương ngoài điện.
Phượng Thiển thật sự không hiểu, hoàng đế vất vả như vậy, sao có nhiều người tranh nhau vị trí này đến đầu rơi máu chảy.
Chuông gió được nàng mang về treo ở đầu giường, lẳng lặng đứng yên đó.
Trong lúc ngủ mơ màng, Phượng Thiển không khỏi nghĩ tới, nếu người bên ngoài nhìn thấy long sàng treo đồ chơi như vậy, không biết có cảm thấy hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của bọn họ có chút thú vị không?
Ngày hôm sau, Phượng Thiển lại bị Bạch Lộ Bạch Sương đánh thức.
Đối với hai nha đầu này, nàng đã không còn lời nào để nói.
Bà nội nó, không biết quấy nhiễu giấc mộng của người khác là tội ác tày trời sao.
Quân Mặc Ảnh vốn phân phó không cho phép người khác quấy rầy nàng, nhưng vật nhỏ này ngủ thật sự không đúng mực, cứ ngủ như vậy, chắc chắn sẽ bỏ qua bữa ăn.
Cho nên trong Ngự Thư Phòng nghe Lý Đức Thông bẩm nói nàng còn chưa dậy, trực tiếp để cung nữ gọi nàng dậy.
Đương nhiên, khúc chiết trong đó Phượng Thiển không biết.
Nàng dùng xong đồ ăn sáng, bị đùa nghịch mặc bộ váy áo màu trắng thêu hoa, liền đi thẳng đến chính điện.
Chính điện nguy nga lộng lẫy, minh châu rực rỡ, khắp nơi đều là bài trí tinh xảo xa hoa. Mỗi khi có đón tiếp sứ thần hoặc là lễ tết cung đình, đều tổ chức yến hội lớn.
Giờ phút này, đế vương và Hoàng Hậu, Thái Hậu đều chưa tới, dưới long ỷ màu vàng uy nghiêm, vài vị Vương gia và phi tần đã ngồi xuống.
Văn võ bá quan cũng dựa theo phẩm cấp ngồi xong.