Nam nhan có chút phong độ cũng sẽ không làm vậy có được không?
Phượng Thiển không nhìn, vẫn làm theo ý mình, cho đến khi nghe kể chuyện xong, mới nhớ tới hỏi Quân Mặc Ảnh: "Ngươi muốn ăn không?"
"Thiển Thiển ăn đi."
Quân Mặc Ảnh ôn nhu cười, không biết khiến cho bao nhiêu thiếu nữ hận gả quanh mình thét chói tai.
Phượng Thiển tặng cho ánh mắt, thầm nghĩ một đám người không có mắt, đây chính là hoàng đế bệ hạ của Đông Lan các người, người ta sớm đã là hoa có chủ, hậu cung ba ngàn, các ngươi mê trai cũng nên phân đối tượng mới tốt?
Cũng không biết rốt cuộc mình bất mãn cái gì, nàng liền ở trước mắt bao người ôm cánh tay Quân Mặc Ảnh, bĩu môi nói: “Đi thôi, đây là chuyện gì vậy, một chút cũng không dễ nghe."
Quân Mặc Ảnh sửng sốt, ý cười đáy mắt càng sâu vài phần.
Hắn vừa cười, nữ tử xung quanh liền càng không kiêng nể gì, có người gan lớn còn trực tiếp vọt tới.
Thậm chí Phượng Thiển hoài nghi giây tiếp theo các nàng sẽ trực tiếp nhỏ nước miếng.
"Công tử, cái kia..."
Vừa có một nữ tử thẹn thùng muốn nói, lập tức bị nữ tử hào phóng bên cạnh đẩy ra, cướp nói: “Công tử vừa thấy chính là người khí chất cao nhã, từ lúc đầu tiên nhìn thấy công tử, tiểu nữ tử liền ngưỡng mộ công tử, hy vọng đêm nay công tử có thể thả hoa đăng với tiểu nữ..."
"Công tử công tử, tiểu nữ tử cũng vậy, cũng nhất kiến chung tình với công tử..."
Bốn phía đều có người, có con chim đầu đàn, nữ tử tới liền càng ngày càng nhiều. Trong đó có cũng người bày tỏ với Quân Hàn Tiêu và Ảnh Nguyệt, cho nên hai người kia không rảnh phân thân đến hỗ trợ.
Đời này Quân Mặc Ảnh chưa từng bị người mạo phạm như thế, sắc mặt liền tối đen lại.
Phượng Thiển không nghĩ tới nữ nhân cổ đại cũng có thể như lang như hổ như vậy, quả nhiên, bất luận ở thời kỳ thì các anh chàng đẹp trai đều được hoan nghênh!
Vừa mới bắt đầu, quả thật trong lòng nàng có chút ghen tuông, nhưng nhìn thấy nam nhân bên cạnh lâm vào cảnh khó xử, tâm tình lại sung sướng không ít, như là xem biểu diễn miễn phí.
Dù sao nhìn vẻ mặt của hắn cũng không giống như là sẽ cảm thấy hứng thú với những nữ nhân này.
Đang hưng trí bừng bừng, tay đang ôm cánh tay Quân Mặc Ảnh không biết bị nữ nhân nào đó chui ra từ đâu nhéo một chút, bị đau đến tuột tay.
Quân Mặc Ảnh biến sắc.
Phượng Thiển "Ôi" một tiếng, hồi thần lại.
Còn chưa kịp tức giận, toàn bộ thân mình lại bị đám người không ngừng đẩy ra, mắt thấy sẽ rời khỏi Quân Mặc Ảnh.
"Ta dựa vào!" Nàng hét lớn một tiếng.
Tiếng nói bén nhọn quá mức đột ngột vang lên, mọi người đều không tự chủ được tập trung về phía nàng.
"Lão hổ không phát uy, các ngươi coi cô nãi nãi là mèo bệnh à!" Phượng Thiển xoa thắt lưng, rõ ràng vóc dáng không cao, lại cố tình dương cằm làm ra dáng vẻ nhìn xuống chúng sinh, dáng vẻ kia, thật sự rất kiêu ngạo.
Nàng hé mặt ra, khó khăn đẩy nữ nhân xung quanh ra, lớn tiếng mắng: “Không phát hiện đây là nam nhân của cô nãi nãi sao? Hắn là hoa đã có chủ, các ngươi còn dám xông lên tranh giành với ta? Muốn face hay không!"
Mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả nữ nhân bên cạnh Quân Hàn Tiêu và Ảnh Nguyệt cũng bị nàng hù dọa đứng yên.
Muốn "Không chết" hay không?
"Không chết" là ý gì?
Thật lâu sau, rốt cục có người phản ứng lại đây, nữ nhân này đang mắng các nàng!