Phượng Thiển ngẩng đầu lên, bởi vì thân thể tương đối nhỏ, nên tư thế này có vẻ có chút cố hết sức.
Điều chỉnh tư thế một cái, tận lực nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng thu tất cả vẻ mặt lại, nghiêm túc nhìn hắn.
"Hiện tại ta rất nghiêm túc hỏi ngươi, xin ngươi cũng nghiêm túc trả lời ta, có được không?"
Ánh mắt Quân Mặc Ảnh khẽ ngưng, nụ cười nhạt nhẽo trên khuôn mặt đẹp trai kia cũng chầm chậm thu về, trong lòng đột nhiên thoáng qua một tia dự cảm xấu.
Phượng Thiển không thấy hắn trả lời, không chịu bỏ qua, lại hỏi một lần: "Có được không?"
Chống lại ánh mắt cố chấp của nàng, làm sao Quân Mặc Ảnh còn có thể từ chối, không thể làm gì khác hơn nói: "Ừm, nàng nói đi."
Phượng Thiển hít vào một hơi thật dài.
"Lúc mới bắt đầu....."
Thân thể của nàng theo câu nói này mà từ từ căng thẳng.
Quân Mặc Ảnh rõ ràng cảm nhận được nàng mất tự nhiên và đè nén, muốn mở miệng an ủi nàng đôi câu, hoặc là vỗ vỗ phía sau lưng của nàng để cho nàng tỉnh táo lại. Nhưng nhìn đôi mắt bình tĩnh như nước của nàng, hắn lại không nói ra được nửa câu, nửa động tác cũng không làm ra được.
"Ta có gì để cho ngươi nhìn trúng?"
Sắc mặt Quân Mặc Ảnh biến hóa.
Phượng Thiển cong cong khóe miệng, trong con ngươi bình tĩnh dâng lên một tia hoảng hốt.
"Thật ra thì ta cũng cảm thấy không có. Ta chỉ là một người bình thường trong một năm cũng không có thể thấy ngươi một lần, tại sao sau khi mất trí nhớ, lại đột nhiên có thể khiến ngươi lau mắt mà nhìn đây?"
Cuối cùng tầm mắt từ trên mặt hắn dời đi, Phượng Thiển từ từ khép hờ mắt, nói không rõ là đang trốn tránh không muốn nhìn thấy vẻ mặt trên mặt hắn, hay là không muốn hắn nhìn thấy cảm xúc sâu trong ánh mắt nàng.
"Trả lời vấn đề của ta đi, Quân Mặc Ảnh, ngươi đồng ý trả lời ta đấy."
Quân Mặc Ảnh chăm chú nhìn nàng, sâu trong con ngươi đen tuyền tràn đầy thâm thúy, Phượng Thiển đợi rất lâu, cũng không đợi được câu trả lời của hắn.
Phượng Thiển liền cười.
Mặc dù có mấy phần tái nhợt, nhưng nụ cười vẫn như đùa giỡn trong ngày thường, tựa như nũng nịu tựa như tức giận oán trách: "Quân Mặc Ảnh, làm sao ngươi nói chuyện không tính toán gì hết? Mới vừa rồi còn đồng ý thành thật trả lời vấn đề của ta, chớp mắt một cái, ta mới hỏi xong, ngươi lại không nói?"
Nam nhân nghe vậy, cánh môi mím thành một đường thẳng.
Nàng chỉ là một người trong một năm không gặp hắn một lần, tại sao sau khi mất trí nhớ có thể khiến hắn lau mắt mà nhìn đây?
Cái vấn đề này, rất thẳng thừng, rất sắc bén.
Thẳng đến mức khiến hắn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
"Thiển Thiển....."
Nếu hắn không có đoán sai, hắn đột nhiên giống như có chút hiểu rõ tại sao giữa ban ngày nàng lại khác thường như vậy.
Chuyện Khinh phi là chuyện nhỏ, chuyện Vân quý phi cũng là chuyện nhỏ.
Nàng đều không quan tâm.
Nàng hỏi hoàn toàn là chuyện hắn không muốn để cho nàng biết.
Trong lúc nhất thời không biết nên làm sao mở miệng, Quân Mặc Ảnh mím chặt môi, thật lâu không trả lời.
Một hồi lâu, hắn vẫn không biết nên nói gì.
Ở đáy lòng thở dài một cái, hỏi một câu có cũng được không có cũng được: "Nàng tin trẫm không?"
Đột nhiên Phượng Thiển cảm thấy, lời kịch kinh điển trong truyện cẩu huyết thật đúng là không hay ho, một câu "Nàng tin ta không?" nơi nào cũng có thể dùng tới!
Nàng cười: "Quá khứ của ta không rõ ràng, tại sao ngươi lại chọn ta giữa hậu cung ba nghìn, hiện tại ta mới biết, có chút chuyện nhìn như tình cờ, cũng là một chút tất nhiên đưa đến kết quả."