Mục lục
Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Mặc Ảnh nhíu mày, quyết định không nhìn.

Phượng Thiển đánh một cái vào ngực hắn, hô hấp có chút gấp gáp: “Này, có người gõ cửa, ngươi không nghe thấy sao?"

Trán Quân Mặc Ảnh đã có gân xanh nhảy lên, nghẹn một hơi, gầm nhẹ một tiếng: “Chuyện gì?"

Nếu dám vì việc nhỏ tùy tiện nào đó đến quấy rầy hắn, vậy chờ đại hình hầu hạ đi.

Lý Đức Thông ở bên ngoài hoảng sợ, không phải hiện tại đế vương hẳn là đang thay Phượng chủ tử làm "Hoạ sĩ" sao? Sao nghe giọng nói lại khác lạ như vậy?!

Dù sao Lý Đức Thông cũng ở trong cung đi lại nhiều năm, mặc dù đã lau, nhưng đối với việc trong cung cũng hiểu nhiều hơn, hiện tại giọng nói này của đế vương, giọng điệu này, rõ ràng chính là….

Ôi!

Lý Đức Thông cau mày, thẳng hô chính mình mệnh khổ, cẩn thận nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Đoan vương gia ở Ngự Thư Phòng cầu kiến."

Phượng Thiển ngẩn người, đột nhiên cười tủm tỉm đẩy nam nhân trên người ra, nhân tiện thổi một hơi ở bên tai hắn: “Này, Đoan vương gia cầu kiến, ngươi còn không đi sao?"

Mắt Quân Mặc Ảnh đỏ đến sung huyết: “Nàng tin hay không, trẫm giải quyết nàng trước rồi đi."

Phượng Thiển "Rầm" một tiếng nuốt nước miếng, sẽ không thật sự chơi như vậy chứ?!

Nàng vạn phần thành khẩn cười trừ một tiếng: “Hoàng Thượng, nô tì biết thể lực ngài tốt thời gian dài, thời gian ngắn như vậy, không đủ đi?"

Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhảy dựng, hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng bình phục cảm xúc.

Lá gan vật nhỏ thật sự là càng ngày càng lớn, một nữ tử, thế nhưng ngay cả loại lời nói này cũng có thể nói ra được.

Nếu không dạy dỗ thật tốt, không phải nàng còn lật cả trời sao?

Hắn chuyển mắt một cái, lộ ra nụ cười tà khí: “Đúng, Thiển Thiển biết là tốt rồi. Tối hôm nay, chuẩn bị thật tốt. Đến lúc đó nàng khóc lóc cầu xin tha thứ, trẫm sẽ không bỏ qua cho nàng."

"…."

Vừa dứt lời, Phượng Thiển chỉ cảm thấy trên người nhẹ hơn, Quân Mặc Ảnh đã đi xuống, để lại nàng một bóng dáng nghênh ngang.

Dựa vào… dựa vào…. dựa vào!!!

Phượng Thiển khó khăn vỗ hai cái xuống giường, quả nhiên so với lưu manh còn lưu manh hơn, là nàng không biết lượng sức.

Lý Đức Thông chạy chậm đi theo phía sau đế vương, sợ tới mức tâm can phế tỳ đều đau.

Nhìn khuôn mặt đế vương âm trầm lạnh lẽo, quả thực sẽ dọa chết người có được không?

Hắn cảm thấy, có khả năng tương lai của mình trôi qua ngày càng kém hơn, nhân tiện cũng bi ai một phen với mỗ vương gia đang chờ ở Ngự Thư Phòng.

Mặc kệ chuyện quan trọng gì, quấy rầy việc tốt của đế vương, thì phải là tội lớn.

Quả nhiên Quân Hàn Tiêu thấy được một khuôn mặt đen, ngẩn người, thầm nghĩ hoàng huynh sẽ không lại cãi nhau với tiểu cô nãi nãi chứ?!

Không phải hai người vừa mới làm lành sao?

"Chuyện gì?!" Không đợi Quân Hàn Tiêu mở miệng, Quân Mặc Ảnh liền liếc mắt nhìn hắn một cái.

Kỳ thật cũng trách không được Quân Mặc Ảnh, dù sao thời điểm nam nhân bất mãn đều như vậy.

Lời nói đến bên miệng Quân Hàn Tiêu dừng một chút, liếc mắt nhìn Lý Đức Thông: "Hoàng huynh làm sao vậy?”

Lý Đức Thông cười khổ nhìn hắn: "Không thể giải thích được, ngài tự nghĩ đi.”

Nhận thấy tầm mắt đế vương đang nhìn về phía mình, Lý Đức Thông nhanh cúi đầu: "Nô tài không biết gì cả, cái gì nô tìa cũng không biết.”

"Khụ!" Quân Hàn Tiêu ho khan một tiếng, xấu hổ nói: “Hoàng huynh, bên Trương Tiến có tin tức mới."

Sắc mặt Quân Mặc Ảnh hơi đổi.

Không thể phủ nhận, trong nháy mắt kia, trong lòng hắn lại sinh ra một tia lùi bước, không muốn nghe lời kế tiếp của Hàn Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK