Hắn tự nhận mình không phải người trọng dục, nhưng mỗi khi gặp phải nàng, liền thật sự như là trúng tà, không thể khống chế chính mình.
Hai hàng lông mày hắn nhíu lại, hô hấp vẫn trầm liễm, chỉ trong một lát liền đi tới hậu viện, cũng không gọi Lý Đức Thông, kéo hai gáo nước từ dưới giếng rội trực tiếp vào người mình.
Tuy là người tập võ, nhưng dù sao cũng là tháng chạp trời đông giá rét, hắn lại như không cảm thấy lạnh, động tác nhanh chóng không có một tia chần chờ. Cũng không biết là cố ý mượn nhiệt độ tắt lửa, hay là trong đầu muốn quên mọi thứ, hay là hai người đều có.
Tiếp tục như thế sau khoảng thời gian một chén trà, rốt cục Quân Mặc Ảnh dần tỉnh táo lại, hạ thân cũng chậm rãi rủ xuống.
Hắn thở dài một hơi.
Dưới ánh trăng sáng, bóng nam nhân trải dài.
Chung quanh đều là bọt nước hắn vừa văng khắp nơi, ướt sũng một mảnh, hòa hợp với thân dài của hắn, vào ban đêm đông yên tĩnh, cô tịch. Nước chảy theo sườn mặt cũng không chút chật vật, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ vô trù, ánh mắt thậm chí làm cho người ta cảm thấy an tĩnh, mông lung.
Trở về phòng thay bộ quần áo, lại một lần nữa đi vào phòng Phượng Thiển, khiến Quân Mặc Ảnh ngạc nhiên là, vật nhỏ còn chưa ngủ, trong phòng sáng mờ nhạt.
Mắt hắn sáng lên.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy vật nhỏ ngồi ở giường, đưa lưng về phía cửa, một bên nương theo ánh nến đùa nghịch chuông gió, một bên ăn bánh hoa mai.
"Thiển Thiển, sao còn chưa ngủ?"
Tiếng nói trầm thấp của nam nhân vang lên phía sau, lưng Phượng Thiển cứng đờ.
Nàng quay đầu, biểu tình trên mặt không rõ là kinh hay hỉ.
Chỉ là tầm mắt chạm đến trường bào màu đỏ tía trên thân nam nhân, đồng tử nàng chợt co rụt lại, hai gò má cũng bởi vậy ngừng lại.
Hơn nửa ngày, nàng mới nuốt đồ ăn xuống, giọng điệu không tốt nói: “Sao ngươi lại tới nữa?"
Thật sự coi nàng là gối ôm sao?
Kỳ thật nàng muốn nói, nếu đi rồi, vậy đi tìm Hi phi đi, còn trở lại làm gì? Chẳng lẽ còn thật sự phải ôm nàng mới ngủ được hay sao?
Cho dù là như vậy, cô nãi nãi cũng không hầu hạ!
Đầu năm nay, gối ôm cũng có nhân quyền được không!
Quân Mặc Ảnh ngẩn người, lập tức không hiểu được tại sao nàng tức giận.
Tiếp tục đi về phía nàng, cho đến cuối cùng đứng ở cạnh nàng, hắn mới giật mình nhíu mày.
"Vật nhỏ, vừa rồi là trẫm không tốt. Không tức giận, được không?"
Quân Mặc Ảnh vươn tay, muốn giống mọi khi vỗ đầu của nàng, nhưng lần này, Phượng Thiển lại co rụt lại, né tránh.
Tay Quân Mặc Ảnh liền dừng ở đó.
Vừa rồi hắn nghĩ vật nhỏ nháo với hắn, hiện tại xem ra, hình như việc không phải như thế. Xem ánh mắt của nàng, rõ ràng là coi hắn là cướp cướp đi miếng bánh hoa mai cuối cùng của nàng.
"Thiển Thiển làm sao vậy, hả?"
Quân Mặc Ảnh ngồi bên giường, tay còn chưa thu hồi lại tiếp tục vươn ra.